Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2011

Khi biết yêu thương và biết được yêu thương…


Khi biết yêu thương và biết được yêu thương…
Viết cho những người quan trọng trong cuộc đời tôi


Dường như khi biết yêu thương và biết được yêu thương, người ta trở nên bao dung và dịu dàng hơn.

Hơn một năm trôi qua rồi, tôi trở nên cộc cằn, không quan tâm đến cảm giác của người khác và cả chính mình. Lý do ư? Chỉ vì tôi thấy mình bị bỏ rơi lại giữa cuộc đời này. Thật đáng thương và cô độc!

Cho những người quan trọng trong cuộc đời tôi - những người quan trọng ít ỏi còn lại: Ba má tôi, em trai tôi, ông bà tôi, Quyên, và chính tôi.

Tôi thương cái dáng lầm lũi khắc khổ của ba tôi. Thương làn da đen đúa màu nắng gió núi rừng, thương mái tóc bạc trước tuổi, thương nụ cười mỏi mệt của ba.

Tôi thương nhịp sống vội vã của gia đình tôi. Má tôi chật vật giữa những lo toan để lo cho chị em tôi, lo cho gia đình nhỏ bé này. Mỗi sáng thức dậy, má tôi đều không còn nằm bên tôi nữa. Và tôi mở cửa ra, buổi sáng chiếu vào đôi mắt tôi những tia mạnh mẽ. Má tôi nhỏ bé và còm cõi, dang tay bao bọc lấy chị em tôi – như hai chú chim nhỏ bé còn trong tổ.

Giữa cái nhịp sống vội vã ấy, tôi như một kẻ lười biếng, nằm ườn chậm chạp suốt những tháng năm dài.

Bao nhiêu lâu trôi qua rồi, từ ngày những đổ vỡ đầu đời ập xuống tuổi đời mong manh của tôi, tôi không còn biết nói những lời dịu dàng, bao dung với bất cứ ai. Tôi cũng không còn biết viết những dòng đầy yêu thương, hay dễ thương con gái. Tôi trở nên khô khốc.

Ngày ngày trôi qua, tôi dần hiểu vì sao người tôi yêu khô khốc. Khô khốc trong gắng gượng sống.

Như tôi bây giờ…


Tôi hay nghĩ về Quyên với một tình thương dịu dàng kì lạ. Như cách tôi thương ba má tôi, em trai tôi. Cách tôi thương gia đình tôi. Dù tôi đang dần trở thành một gã đàn ông khô khốc. Còn Quyên đang ngày càng nữ tính, và đã biết ôm lấy tôi, nắm lấy bàn tay tôi, và yêu thương tôi.

Đó là cảm giác của sự thất vọng về chính mình. Khi những điều mình mong muốn ở người thân đều trở thành sự thật trong tình thương, còn chính mình thì ngày càng đổi thay mà không khống chế được.

Tôi cũng đang biết yêu thương và biết được yêu thương cơ mà? Tại vì sao mà tôi trở nên như vậy?

Vì tôi tham lam hay vì nỗi đau cũ quá lớn trong tôi?

Tôi đã bán rẻ quá nhiều tháng ngày cuộc đời mình cho nỗi đau, để rồi tất cả trở thành những tháng ngày buồn bã vô nghĩa.

A2!

Sau nửa năm không gặp, a2 đến gặp tôi bằng một gương mặt khác, tươi tắn hơn, nhưng cũng xa cách hơn.

Tôi không biết nhiều và cũng không hỏi nhiều về người yêu hiện tại của a2. Vì như anh Thành từng nói, chúng tôi còn phải yêu cả mười người hay hơn thế nữa, trước khi gặp được người có thể gắn bó với chúng tôi suốt đời.

A2 từng bảo a2 dường như không thể hiểu được tôi. Suy nghĩ của hai chúng tôi giống như nằm ở hai thế giới khác nhau, mà thế giới này dù muốn cũng không thể chạm nổi vào thế giới kia.

Chúng tôi còn phải đau hàng tá lần như thế, trước khi chúng tôi tìm thấy một ai đó thật sự là của mình.

Chúng tôi còn phải cố rửa thật kĩ khuôn mặt mình, để đến gặp nhau tại Hồ Con Rùa bằng gương mặt tươi vui nhất của mình và ngồi thật lâu bên nhau thêm nhiều lần nữa.

Cả Quyên và Vàng hoe đều biết tôi rất ít khi soi gương, chỉ trừ lúc tết bím, buộc phải ngồi trước gương, tôi ngắm qua loa mái tóc mình. Tôi rất ít khi ngắm mình. Vì thế, thường thì tôi quên mất dáng vẻ của mình. Đôi lúc, tôi thấy mình quên mất chính mình.

Hôm nay, dưới ánh nắng chiều, tôi ngắm lại đôi bàn tay mình. Làn da tôi chưa từng trắng trở lại, hốc cổ của tôi cũng chưa từng đầy đặn lại sau năm 12. Đôi tay tôi cũng vậy, vẫn ngăm đen. Nhưng dường như, đôi bàn tay tôi có vẻ gì đó con gái hơn, mềm mại và ấm áp hơn. Và chợt nhiên, tôi tưởng tượng lại dáng vẻ của chính mình. Dường như tôi đã mang dáng vẻ con gái lắm rồi.

Mỗi lúc bước đi một mình, tôi hay khoác lên mình sự lạnh lùng ở cả gương mặt và dáng vẻ. Một mình – nghĩa là không có gia đình tôi, không có Quyên, không có a2, không có Đại Vũ, không có những ai tôi tin cậy. Tôi ít cười, ít nói, đôi mắt ít nhìn quanh, đi thẳng đến gượng. Tôi sợ người ta nhìn sự đáng thương và cô độc của tôi.
Tôi vẫn là đứa con gái nhỏ bé, mỏng manh và đáng thương giữa cuộc đời quá nhốn nháo này.


Cách đây vài ngày, Thảo gặp tôi với một gương mặt cố tránh né, dù không hề lạnh lùng được với tôi. Chỉ có tôi lạnh lùng. Và cũng cách đây ít hơn số ngày ấy một chút, Chìn nhắn tin cho tôi và đợi một cái tin reply. Nhưng tôi im lặng trong lạnh lùng.

Tôi đau lòng lắm với chính mình. Chứ không vì bất cứ ai như tôi cố giải bày với Quyên hay Đại Vũ.

Tôi ngẫm lại con điểm thấp đầu tiên của tôi trong nhiều năm học qua, bỗng hiểu vì sao điểm Văn của mình ngày càng thấp.

Vì chính tôi khô khốc quá thôi…

18.08.11

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!