Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2014

Thư gửi người yêu cũ

Cả buổi tối, em ngồi trước bàn phím nhưng chẳng thể nặn ra cái gì góp phần giải quyết cái hạn deadline sờ sờ trước mặt. Nhưng quyết phải viết được một cái gì đó rồi mới ngủ, nên em quyết định viết cái này...


GỬI ANH

Em đã già mất rồi, chẳng còn là cô bé 18 mảnh khảnh, bé bỏng ngày nào. Em cũng từng hồn nhiên lắm, chẳng hiểu nổi cha mẹ và anh thất vọng về em như thế nào vào cái ngày ấy. Em chỉ đủ lớn để hiểu chính mình thất vọng về mình mà thôi. Ấy thế mà rồi, em cũng học xong đại học, không xuất sắc, nhưng cũng kha khá, đủ để hài lòng về chặng đường đại học. Rồi thì em tìm ra chuyên ngành đam mê của mình để đeo đuổi sau khi kết thúc đại học. Rồi thì em học cao, dù không suôn sẻ bước đầu cho lắm vì vài lí do vớ vẩn (rớt Triết học chẳng hạn @.@). Nhưng mà em chẳng sợ (anh cũng hiểu em vốn bướng bỉnh). Rớt thì em đi thi tiếp, em lại học tiếp, em dán sticker khắp phòng mình: "Vượt qua chính mình. Let me kill Philosophy". Rồi thì em sẽ làm được, không sớm thì muộn, dù hiện tại emlàm cha mẹ lo lắng một chút (vì lần đầu em thi rớt và lại đang thất nghiệp vì mải học, chẳng lo kiếm việc làm).


Anh hiện tại có khỏe không, có sút bớt kilogram nào không (bự quá ^^), công việc hiện tại có khiến anh thỏa mãn không, khi nào thì lập gia đình,... Em luôn có nhiều điều muốn hỏi anh, luôn thế, hơn 5 năm qua (em luôn yêu anh hơn là anh yêu em). Em nghe nói nhà anh có tang, nên tâm trạng anh hiện có lẽ đang xáo trộn. Trong cuốn "Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào", Ichikawa Takuji viết: "Nhớ là điều duy nhất mà những người ở lại có thể làm". Có nhiều lúc trong đời, mình trở nên bất lực thế. Em cũng từng như anh giờ, rất nhiều lần. Kể cả lúc anh ra đi.


Em đã già mất rồi. Rồi thì em phải lần lượt làm rất nhiều việc trong cuộc đời sau khi anh ra đi: Em phải sống tiếp, phải học xong đại học, phải học tiếp, phải khỏe mạnh, phải xinh đẹp, phải quên anh, phải quen một người khác, phải đưa người ấy về giới thiệu với cha mẹ, phải suy nghĩ đến việc lập gia đình, phải kiếm tiền, phải... Đôi lần, em cảm thấy mọi việc thật khó khăn, đôi lần lại cảm thấy thật nhảm nhí, sao phải mang nặng kiếp nhân sinh như vậy, cuối cùng mình còn lại gì đâu...Trịnh cũng bảo: “Tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người” mà. Dù ai đã ra đi, dù đánh mất những gì, dù buồn bã ra sao, cuối cùng ta vẫn còn lại chính mình, phải hoàn thành bổn phận mà cha mẹ giao phó.



Em đã già mất rồi. Em bây giờ đã biết hôn, chứ chẳng còn ngây thơ như ngày cũ. Sự từng trải làm người ta già đi thấy rõ. Có đôi lần, khi nghĩ về anh, em muốn đến gần anh, muốn cầm lấy bàn tay anh, muốn buông thả mình, không muốn cố gắng giữ chặt cảm xúc của mình nữa. Nhưng bổn phận như một thứ vô hình giam giữ linh hồn mình, bổn phận với cha mẹ, với người tình, với bản thân.  Em dù đã già nhưng hiện đang sống tốt, sống vui. Em có gia đình tốt, có người rất yêu em, có bạn bè thân, có chính mình. Việc có nhiều quá đôi lần làm người ta thấy nặng, nhưng phần lớn là hạnh phúc. Em thì như thế.



Đây là một bức thư gửi người yêu cũ, để kể về nhau và về chính mình (vì biết có một ai đó – có lẽ - muốn biết mình có đang sống vui không).



Anh hãy sống thật vui nhé!



Em.

Tường Vi

Thứ Tư, 10 tháng 9, 2014

Chuyện bây giờ mới kể (1)

Thế là chúng tôi đều đã ra trường. Hôm trước ngày làm lễ, tôi nhận làm công tác thuê lễ phục cho lớp. Sau khi phát lễ phục về cho mọi người, tôi cũng ướm thử bộ lễ phục của mình. Ngay lúc đó, tôi cảm thấy bộ đồ này với tôi thật nặng nề. Tôi sẽ làm được gì?

Sau khi thoát khỏi luận văn và gánh nặng hồ sơ, tôi nói chuyện nhiều hơn với mọi người. Và tôi nhận ra rất nhiều bạn bè quanh tôi đều đã chuẩn bị từ rất sớm cho việc ra trường: Hộ khẩu, tiền, ghế, chồng, cao học,... Chỉ có tôi, đứa chỉ biết có học. Tôi cũng nhận ra tôi và nhiều bạn bè của mình u mê ở đại học. Trong khi tất cả đang chạy để tìm chỗ đứng thì chúng tôi vẫn chỉ biết có học mà thôi.
Dĩ nhiên, những tháng ngày đầu sau tốt nghiệp không hề ngọt ngào với chúng tôi. 


Stress đến như một chuyện thật bình thường. Tất cả chúng tôi đều stress. Đứa stress vì tiền, đứa stress vì tìm việc, đứa stress vì có việc nhưng bản thân thiếu quá nhiều kĩ năng, còn tôi, tôi tiếp tục stress vì học. Có lẽ, việc tôi làm tốt nhất trên đời này là học, mặc dầu tôi luôn không may mắn trong việc học. Thời điểm bây giờ, vài ngày sau khi hoàn tất mốc thứ 3 của năm 2014 - kì thi cao học - (những cơn đau đầu vẫn chưa rời bỏ tôi) tôi nghĩ, và hơn 2 năm nữa, khi lại tiếp tục tốt nghiệp, tôi sẽ làm được gì?


Tôi sẽ làm được gì?




Thứ Tư, 4 tháng 6, 2014

"Đôi khi em nghĩ đến anh"

"Bẵng đi một thời gian rất lâu, tôi không còn nghĩ về An nữa. Tôi cưới Yên, người yêu lâu năm, chuyển sang một chỗ làm mới. Một buổi chiều hè rảo bộ ngang qua văn phòng cũ, chú bảo vệ kéo tay tôi lại nói: “Thỉnh thoảng có thư gửi cho cậu, tôi giữ đó, chờ gặp thì đưa”.

Tôi cầm trên tay một chục tấm bưu thiếp gửi từ nhiều nơi. Bắc Mỹ. Nam Mỹ. Tây Phi. Phía sau chẳng viết gì nhiều, ngoài những câu giải thích thêm về hình ảnh trên tấm bưu thiếp. Và lúc nào cũng kết thúc bằng “Đôi khi em nghĩ đến anh. An”. Không một dòng địa chỉ hay email hay thứ gì khả dĩ liên lạc lại được.

Tôi cất xấp bưu thiếp trong ngăn kép bàn làm việc ở văn phòng để Yên không nhìn thấy. Vài buổi chiều muộn, khi đồng nghiệp đã ra về cả, tôi đi vào pantry pha một t

Tôi cất xấp bưu thiếp trong ngăn kép bàn làm việc ở văn phòng để Yên không nhìn thấy. Vài buổi chiều muộn, khi đồng nghiệp đã ra về cả, tôi đi vào pantry pha một tách cà phê, rồi ngồi thẫn thờ hồi lâu, xem lại từng tấm bưu thiếp từ phương xa, thấy lòng mình buồn như đã trăm năm rồi…"
("Đôi khi em nghĩ đến anh" - Nguyễn Thiên Ngân) 






Chủ Nhật, 1 tháng 6, 2014

Đám cưới (1)

Hôm nay mình đã nói chuyện về đám cưới. Với một người gia cảnh trung bình, tiền bạc trung bình, nhan sắc trung bình, trí tuệ trung bình, tài năng trung bình... như mình, mình cảm thấy không cần gì hơn nữa cả. Cả đời mình (cho đến thời điểm này), mình chỉ khao khát một người là của mình, suốt đời, dù cho mình có trở thành ai trong suốt quãng đời về sau.

Nhưng, bây giờ, mình đã hiểu rằng, nếu mình cần một người như vậy, có lẽ mình nên sanh một đứa con. Bởi con là của mình, chồng là của người ta, cha mẹ không thể sống cùng mình trọn đời, và mọi điều khác, mọi điều, đều là phù du.

Mình yêu ba mẹ mình thế, sao mình không thể lấy ba mẹ mình làm chồng được nhỉ? Đàn ông là cái thể loại mà mọi điều ở họ đều nằm ngoài mình, mình chẳng hiểu được, chẳng giữ được. Còn ba mẹ, thì mình và ba mẹ đã từng và mãi mãi là của nhau.

Sau bốn năm, tháng Năm năm nay, mình đã chúc sinh nhật muộn một người quan trọng của đời mình. Thật, có nhiều điều ở đời mình không bao giờ muốn quên, nhưng cuộc đời buộc mình không được nhớ. Đời buồn thật!

Mình hay ước mình có thêm đôi cánh để bay, có thêm chút chiều cao để chạy, thêm chút cân nặng để đánh nhau, thêm chút hung dữ để không sợ ai. Nhưng mình vẫn chỉ là mình, mãi mãi là mình. Mình đã từng bay và gãy cánh. Đã từng chạy và vấp ngã. Đã từng trắng trẻo, tinh khôi để giờ già và mỏi mệt như một bà cụ, không còn cảm thấy bất cứ ham muốn nào ở đời. 



Bốn năm trước
Giờ thì ngủ thôi, bài đã soạn xong, ngày mai mình lại gặp học trò, lại tiếp tục tranh cãi trong những topic về việc giáo dục học trò. Mình, khác với ai đó, học vì nhiều ham muốn hay ý nghĩ gì khác. Mình học ngày hôm nay và nhiều ngày sau, chỉ vì một điều duy nhất, mình không muốn cuộc đời mình có ngày nào đó phải cúi đầu trước học trò. Mình cần mẫn quá chăng, cuộc đời mình giống một công chức gương mẫu quá chăng? Thật ra, cuộc đời của các bạn, chính là niềm khát khao mà đời mình không bao giờ làm được. Thật đấy! Mình ngưỡng mộ các bạn, các bạn sống thật can đảm!

Mình, kể từ giờ đến cuối đời, mình sẽ sống mãi thế này sao?

Thứ Tư, 21 tháng 5, 2014

Papa và con gái


Ba đi làm xa hơn 20 năm nay, bỏ má tảo tần với ông bà lớn tuổi và hai đứa con thơ. Nhưng ở những thời điểm quan trọng nhất của cuộc đời con, con luôn có ba bên cạnh. Những khi như vậy, con không cảm thấy run rẩy nữa, vì rằng, dù trời có sập xuống thì con vẫn có ba đứng bên, chống đỡ cho con.

Con mong ba cũng sẽ thương em con giống như vậy. Em sinh ra sau, thiệt thòi hơn con, sẽ ít thời gian có ba má trong đời hơn con 5 năm.

Là con gái của ba, con không mong mình sống hung dữ, con thích mình cũng rám nắng và bạc phơ như ba, con thích mình cũng được gương mặt lạnh và cái đầu sắt nhưng trái tim rất ấm như ba. Con gái không được bản lĩnh, đôi lần con làm ba buồn. Con xin lỗi ba. Con gầy guộc, bé nhỏ, hay đau bệnh và yếu đuối, con chỉ có tính mạng này và sự học làm quà tặng ba. Con mong ba má sẽ sống thật lâu bên con, đến khi con lấy chồng, con sinh con, đến khi em con có sự nghiệp lừng lẫy, có đứa cháu nội đầu tiên. Dù người đời có nói gì, làm gì với con, ba hãy tin rằng con vẫn còn lại chính con. Con chỉ có thể chết chứ không bao giờ đánh mất bản thân.

Con thương ba và cám ơn ba đã bên con những ngày qua!

Khóa luận tốt nghiệp

Đời mình chỉ mong muốn mình đủ đạo đức và chuyên môn để mai này làm bất cứ công việc gì mà đời xô đẩy, mình cũng không phải xấu hổ, không phải cúi mặt trước ai, nhất là nghề giáo. Không cướp giật, không trộm cắp, không hãm hại, không chơi xấu, không buông thả, không lừa lọc, không lợi dụng, không tham ô, không làm phản, không bất hiếu. Mỗi khi đối diện với học trò, mình mong lòng mình luôn trong sạch để dạy các em chuyện đạo đức mà răng không cắn lưỡi.

Em cám ơn thầy đã "chịu đựng" em trong suốt 10 tháng qua để hoàn thành khóa luận này. Thầy trò mình đã có những lần đầu tiên, đã có những thử nghiệm và...thất bại. Nhưng em vẫn thích được làm học trò của thầy, nếu em được may mắn học lên nữa. Thầy là người thầy đầu tiên mà em cảm nhận được sự cần mẫn, tận tụy ở nơi thầy. Em cám ơn thầy những nửa đêm kiên nhẫn đọc và sửa bài em, những ngày nước rút em đổ bịnh đã nhắc chừng tình hình liên tục, đã chỉ dẫn em cách làm bài, nguồn ngữ liệu, tư liệu... Em cũng không hiểu sao rà bài cả mấy trăm lần vậy mà vẫn còn sót những chỗ sai ngớ ngẩn :( Em cũng sẽ cố gắng bỏ lối văn thiếu khoa học do dấu ấn của thời gian viết lách. Em sẽ cố gắng học tốt hơn nữa để không làm thầy cảm thấy bất an về em. Em chúc thầy thật nhiều sức khỏe, thành công trong công việc và có nhiều lứa học trò sau giỏi hơn tụi em. 
Ngày hôm nay, cám ơn bạn bè của mình đã đến cùng mình trong giờ phút cuối cùng của thời đại học này. Khi nhìn xuống băng ghế sinh viên tham dự, mình thấy rất nhiều bạn bè của mình. Mình cảm thấy hạnh phúc vô cùng vì điều ấy. Mai này, khi nhiều năm trôi qua, đời cuốn chúng ta đi, có lẽ những gì duy nhất đọng lại của ngày tháng này chính là tụi mày. 

Chúc tụi mày thi tốt, thuận lợi với con đường mình chọn. Mai này lấy chồng lấy vợ, nhớ gọi cho tao một cú, tao sẽ có mặt bên tụi mày!

Thứ Năm, 1 tháng 5, 2014

Mắc kẹt giữa Sài Gòn

Tôi bị mắc kẹt ở Sài Gòn suốt năm học cuối cùng thời đại học. Những công việc cuối cùng để hoàn thành tấm bằng của mình cuốn tôi vào một cái vòng khép kín: Khóa luận tốt nghiệp, hồ sơ xin vào Đảng, những kì văn nghệ cuối cùng, những hoạt động tình nguyện cuối cùng, những tháng kiếm tiền đầu tiên, những cuộc hẹn của những người quen cứ tưởng tôi sắp tạm biệt Sài Gòn, chuyện tình duy nhất thời đại học... Cơn stress dài gần một năm đưa tôi đi qua rất nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau.

Những nhớ quên vẫn đôi lúc dằn vặt tôi giữa những ngày tháng này. Cũng đúng. Nếu điều gì cũng dễ quên thì đã chẳng có văn học và nhiều thứ khác.

Đôi lần tôi cũng có giấc mơ và khao khát như N. của Thiên Ngân. Từ bỏ tất cả, bay nhảy, tự do. Lên một con xe nào đó, đi đến bất cứ đâu mình muốn, ngủ vạ vật bất cứ đâu mình cảm thấy cần một giấc ngủ, làm bất cứ điều gì mình thích, mặc kệ thế gian bảo mình điên, lên giường với một ai đó mình cảm thấy thật yêu, thật xúc động, mặc kệ đời đánh giá mình ra sao. Những ngày này tôi hay mơ giấc mơ ngoại tình... 

Tất cả, là giấc mơ cả đời với tôi. Giấc mơ cả đời tôi không đủ dũng cảm thực hiện. Mỗi lần trượt dài trong giấc mơ ấy, tôi lại tưởng đến đôi mặt đỏ hoe của má rồi rùng mình, rồi thấy nước mắt mình thi nhau. Đấy. Cả đời tôi không bao giờ đủ can đảm.

Tôi già mất rồi. Yêu cũng đắn đo. Ước mơ cũng chẳng dám. Chẳng dám làm gì, sợ hậu quả (tôi không sợ hậu quả đến với tôi, chỉ nghĩ gia đình tôi sẽ thế nào khi đời tôi trở nên như thế, như thế và như thế)... Thế thì chết mọe đi chứ sống làm chi ở cái tuổi 22 hèn hạ này. 



Anh à. Em vẫn nhớ anh. Em không hiểu vì sao mà em vẫn nhớ anh. Có lẽ, suốt thời thanh xuân, anh sẽ luôn là nỗi ám ảnh trong em. Mai này, trong những tháng ngày mặn nồng với chồng em, liệu có bao giờ em tỉnh giấc và nhớ anh hay không?