Tôi cảm thấy rất quý những chia xa, dù là chia xa tạm thời hay vĩnh viễn đi nữa.
Những ngày về ngắn ngủi, cả nhà tôi đều ngủ với nhau, dù 2
con đều đã lớn và có phòng riêng. Rồi mai này, tôi và em tôi
sẽ lập gia đình và sẽ ngủ với người khác . Những tháng năm bé dại, vờ làm nũng mẹ đang dần ngắn lại trong đời. Bởi thế, vì sao ta không quý?
Những
ngày có ai đó trong gia đình sắp đi xa, gia đình tôi bỗng tĩnh
lặng hơn mọi ngày. Người đi bắt đầu nghĩ về những việc đang
đợi mình ở một thành phố khác, nghĩ về Tuy Hòa chưa xa đã
nhớ. Còn người ở lại, cố chuẩn bị mọi hành trang có thể cho
người sắp đi. Bởi những ngày đi đầy buồn bã như thế, đôi khi ba
tôi trở nên mỏi mệt, còn tôi cố kiềm bản năng bay nhảy của
mình. Để những người còn lại trong gia đình bớt lo toan. Để
được bên nhau.
Bên nhau trong đời thật hữu hạn. Còn gần
nhau được bao nhiêu, chỉ biết cố yêu thương nhau hết lòng. Biết
đâu, bỗng dưng ta lại đánh mất nhau giữa đời này.
Có người sắp đi...
THƠ VIẾT Ở BIỂN
Anh xa em
Trăng cũng lẻ
Mặt trời cũng lẻ
Biển vẫn cậy mình dài rộng thế
Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn
Gió không phải là mây mà vách núi phải mòn
Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím
Sóng chẳng đi đến đâu nếu không đưa em đến
Dù sóng đã làm anh
Nghiêng ngả
Vì em.
HỮU THỈNH
:)
Trả lờiXóaKhông gió lớn, sóng to không là biển
Chẳng nhiều cay đắng, chắng là yêu...