Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

"Có bình yên nào không xót xa"?


Tôi bắt đầu hình thành ý niệm thích được ôm không sớm lắm. Ấy là mùa hè năm lớp 8, ông tôi mất. Ông tôi mất vào tháng 7. Tháng 7 quê tôi rất nóng. Nhưng k hiểu sao những ngày đưa ông tôi đi lại đầy sương về đêm và sáng sớm. Sự ra đi đột ngột của ông khiến các thành viên trong gia đình tôi yếu đuối hẳn đi. Buổi chiều cuối cùng trước khi đưa ông đi vào sáng mai, mặt trời xuống từ sớm, trời nổi gió, mưa lất phất và lạnh. Tôi ngồi một mình ngoài cổng, phía trong, mọi công việc cúng kiếng vẫn đang diễn ra, tiếng khóc sau 2 ngày vẫn chưa ngớt, cứ âm ỉ vọng ra. Tôi nghĩ về sự neo đơn, lạnh lẽo của gia đình mình khi không còn ông. Tôi nghĩ về tiếng dép loẹt xoẹt của ông mỗi sáng sớm và chiều tối, mà giờ vĩnh viễn không còn nữa. Tôi nghĩ về chiếc xe đạp suốt đời của ông giờ đây ai sẽ đi. Tôi nghĩ về vườn rau, vườn sắn, đàn gà...ông trồng... Và bỗng dưng thấy trống trải vô tận. Sau đó tôi lại khóc, một mình. Và tôi ước có một người ngồi đây nghe tôi khóc, rồi sẽ ôm tôi. Nhưng hẳn nhiên, một người nào đó đã không đến vào lúc đó.


Hai năm sau, bà tôi cũng qua đời. Cảm giác quạnh quẽ, tủi thân ấy lặp lại. Và cũng không ai ôm tôi. Nhưng đã có người ngồi bên tôi vào buổi chiều đầu năm lạnh lẽo ấy. Đó là bạn thân của tôi. 

Từ năm 16 tuổi, chứng kiến sự ra đi của 3 người quan trọng (1 người nữa là H, cậu bạn thân niên thiếu của tôi), tôi bắt đầu nhận ra cuộc sống rất mong manh, chúng ta có thể đánh mất nhau vào một phút giây mong manh nào đó. Tôi cũng nhận ra mình yếu đuối vô cùng, con người yếu đuối vô cùng, cần dựa vào nhau mới không đổ ngã. Hành động dựa vào nhau ấy, với tôi, là những cái ôm.

Tôi thích ôm người đã lâu không gặp, thích ôm bạn bè, ôm người thân, ôm người yêu. Tôi thích ôm cả lúc buồn và vui, khi mừng rỡ, khi nũng nịu, khi thân tình, khi thấy thương nhau vô hạn, khi thấy thương mình vô hạn...

Giữa những chiều đầy gió như thế, phải chăng sẽ luôn có người đến bên tôi?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!