Thứ Bảy, 11 tháng 5, 2013

"Và khi tro bụi rơi về..."


Tôi luôn nghĩ rằng, nếu thật sự có kiếp sau, tôi cũng không bao giờ muốn đầu thai và mang nặng thêm một kiếp nào nữa.

Kiếp này tôi đã đau bao nhiêu?
Tôi còn rất trẻ. Những đau đớn thấu tim gan trong đời còn ở phía trước. Vài điều không như ý ở 20 năm đã qua không khiến tôi ngừng tin vào vẻ đẹp của tuổi thơ. Nào ai biết ngày mai có những gì đang đợi mình? Nhưng, nếu thiếu đau đớn, đắng cay, vấp váp, thất bại, chúng ta đâu còn là sinh linh, chúng ta đâu tồn tại.

Kiếp này tôi đã hạnh phúc bao nhiêu?
Tất nhiên là riêng về niềm hạnh phúc, tôi luôn tin vào cả những hạnh phúc đã, đang và sẽ có. Cả niềm đau đã qua, đôi lần cũng đã/sẽ khiến tôi cười vào một lúc nào đó về sau, khi nhìn lại. 



Mối tình đầu - Như đi trên cát - Bước nhẹ mà sâu

 Khi phải sống một cuộc đời khác, tôi sẽ quên tất cả sao? Tôi sẽ phải quên cha mẹ tôi, tôi phải làm con người khác? Tôi sẽ phải quên em trai tôi, sẽ phải làm chị/em của một người người khác? Tôi sẽ phải quên ông bà tôi, quên hơi ấm bà nhiều năm thơ ấu ủ ấm tôi, quên chòm râu bạc phơ của ông mà tôi luôn thích vuốt? Tôi sẽ phải quên mối tình đầu - như đi trên cát - bước nhẹ mà sâu? Tôi sẽ phải quên chồng tôi, người sẽ sống cùng tôi, yêu thương tôi, trải bao ngọt ngào, cay đắng của rất, rất nhiều năm trước mắt? Tôi sẽ quên con trai tôi, con gái tôi? Tôi sẽ là vợ, làm mẹ của người khác, sẽ sống trong một căn nhà khác, chăm một khu vườn khác, làm một công việc khác, có những người bạn khác? Tôi sẽ quên tất thảy những ngày tươi đẹp ở kiếp này? Tôi sẽ quên chính tôi?

Không! Tôi chọn tan thành tro bụi. Tôi chọn nhung nhớ, chọn khóc, chọn cười với những yêu thương kiếp này đã có.



"Và khi tro bụi rơi về
Trong thinh lặng đó, cận kề quê hương"
(Henry Vaughan)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!