Tôi luôn có xúc cảm đặc biệt với những đôi vai. Nhất là những đôi vai đầy.
Hôm nay, bỗng dưng, tôi nhìn lại đôi vai của mình. Tôi có một đôi vai rất gầy. Đôi vai không thể cho ai dựa vào được cả. Đôi vai xương xẩu và nhỏ bé đến đáng thương. Tôi thường ước mình có 1 đôi vai đầy hơn, khi ra đường ngắm nhìn những cô gái bằng tuổi mình có một đôi bờ vai rất đầy và con gái. Dù tôi có mặc áo kín đến nửa cổ, tôi cũng không thể giấu nổi vừng vai gầy của mình.
Người yêu tôi ngày xưa có một đôi bờ vai rất đầy. Tôi từng bảo đôi vai của anh mang lại cho tôi xúc cảm mà không ai có thể mang lại được. Một thời gian dài trong cuộc đời chưa đầy hai mươi năm của mình, sau khi mất anh, tôi đã đi kiếm tiềm một bờ vai như thế.
Ngồi sau lưng a2, tôi cũng nghĩ đến bờ vai của anh. Và tôi nhận ra, dù gắn bó với a2 quãng thời gian dài gấp cả chục lần với anh, và a2 yêu thương tôi nhiều thế nào, thì tôi cũng chẳng thể yêu nổi đôi bờ vai của a2.
Ngồi sau lưng Ben, tôi bảo Ben rằng ông có một đôi bờ vai mỏng quá. Rồi tôi bắt đầu kể về anh, kể về xúc cảm đặc biệt của mình với những bờ vai. Tôi lắng nghe trong đôi mắt Ben những phút giây dịu dàng và thấu hiểu nhất dành cho nỗi đau đớn chưa phai nổi trong tôi. Dù đó đã là gần 2 năm tôi mất anh trong đời.
Ngồi sau lưng em trai tôi, tôi bảo vu vơ: "Vai mày gầy quá! Biết bao giờ ai đó mới có thể dựa được vào mày hả nhóc?". Em trai tôi cười: "Yêu mà khổ như chị, thà tui ở với má suốt đời..."
Ngồi sau lưng ba tôi, ba tôi chạy xe không bao giờ lên quá 35km/h, chỉ có một lần duy nhất đưa tôi đi thi đại học về, tôi thi tốt, ba phóng 70 km/h qua đèo vì quá vui, tôi luôn tin rằng không gã đàn ông nào trên đời có thể mang lại cho tôi niềm dịu dàng và an toàn đến thế. Thế nhưng đôi vai của ba tôi cũng chẳng thể trở thành cả bầu trời với tôi. Nếu tôi ngồi thẳng lưng, thì đôi vai ba không qua nổi tầm mắt tôi.
Có lẽ, tại ngày ấy tôi bé dại quá, nên đôi vai anh mới là cả bầu trời với tôi. Những tháng năm nhiều vui buồn nhất đời tôi cũng hiện ra sau đôi vai anh.
Tôi đã ngu ngốc đi kiếm tìm một bờ vai giống thế. Tôi nhìn những người đàn ông khác bằng đôi mắt chỉ có đôi bờ vai ấy. Tôi tự đóng cửa trái tim mình như thế đấy.
Tôi đã ước mình có một đôi vai đầy hơn. Khi ấy, chắc tôi trông sẽ to lớn, vững chãi hơn bây giờ. Như anh vậy! Dù cho tôi bây giờ leo núi vượt rừng luôn dẫn đầu đoàn, với công việc, tôi luôn hoàn thành hết những khâu vất vả nhất, với cuộc sống, càng khó khăn, tôi càng không bao giờ than vãn. Thì tôi vẫn nhìn thấy trong mắt mọi người niềm thương hại sự buồn khổ đến gầy gò không giấu nổi của tôi.
Như cái dáng điệu buồn không giấu nổi của Bôn, mà vài ngày trước đây tôi từng nói với Bôn.
Đôi khi, tôi ghét mình là con gái. Tôi cũng chẳng phân biệt nổi, đâu là mảnh mai, đâu là gầy gò. Đâu là dịu dàng, và đâu là câm nín...
tui đi tập thể hình cho biết mặt nhé :((
Trả lờiXóa