Thứ Sáu, 14 tháng 10, 2011

Nhiều khi nhớ

... li cafe ngon nhất đời tôi từng được uống.

Đó là li cafe uống cùng anh tại 30. Li cafe duy nhất uống cùng anh tại đó. Đến bây giờ, kí ức của tôi không đủ tinh nhanh để còn nhớ hương vị của li cafe ấy, chắc là cũng nhạt, đầy đường chưa tan dưới đáy cốc và mùi khen khét của thứ bột cafe hạng bét.

Nhưng tại những khoảng kí ức nhuốm màu khó khăn ấy, chúng ta ghi vào kí ức mình những trang khó quên nhất.

Như anh từng nhớ li cafe uống cùng chị ấy.

Và em, mãi nhớ li cafe đã xa ngút ngắt ấy rồi.

Sau đó, em nhiều lần trở lại nơi ấy, lúc với nhóm bạn thật đông, lúc với bạn thân nhất, lúc mình em. Cũng không khí cafe ấy, nhưng mỗi lần trở lại, là một lần em thấy mình khác đi quá nhiều.

Có lần, anh mắng em vì ăn không hết nổi đĩa cơm. Nhiều ngày gần đây, công việc kéo em ra khỏi những bữa cơm nhà. Có trưa mệt quá không nuốt nổi miếng cơm khô khốc ở căntin. Nhiều khi em nhớ lắm và cần lắm một người mắng em và giằng lấy đĩa cơm ấy ăn đến hết. Đó là một thứ ân cần không lời ngon ngọt nào sánh được.

Đôi khi yếu lòng, thật tình, em nhớ anh nhiều lắm!



Sống là một chuỗi dài cố gắng, một chuỗi dài gắng gượng để mình không nhơ nhớp mãi trong vũng lầy của chính mình. Vũng lầy của cuộc đời tôi, nhiều khi, tôi hồ nghi rằng mình còn chưa dứt nổi.

1 nhận xét:

  1. Chúc em ngày 20/10 thật vui và hạnh phúc./

    Trả lờiXóa

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!