Thứ Ba, 12 tháng 4, 2011

Từ lâu rồi, em chẳng thể vẹn nguyên

Đã từ lâu rồi, em chẳng thể là em ngày nào nữa.
Em k thể chân thật và hồn nhiên với bạn bè như những ngày xưa cũ.
Em k thể xúc động trước ai nữa khác anh.
Em k thể cười thiệt tình, ước mơ thiệt tình, khao khát thiệt tình.
K thể ngây thơ trong các mối quan hệ. K thể cười với những ai mình muốn và co ro trước những ai mình sợ sệt.
Em chán ngắt và như con búp bê - đóng băng trong tâm hồn và trên nét mặt.
Đã từ lâu rồi, em phải gắng quấn mình trong mớ công việc, để quên anh và quên những ngày tháng qua. Hôm trước B pm em và bảo: "Mày. Tao nhận ra dù tao có cột chặt mình vào bận bịu, thì khi buông tay ra tí xíu, tao đã lại k thể bình yên". Bình yên k tìm ra được trong những gượng gạo. Nhưng rồi "Nếu chúng ta biết bình yên nó ở chỗ quái nào, thì tao và mày đã chẳng phải khổ sở gò mình vào một mớ những mỏi mệt thế này" - em đã reply B như thế.
Nhiều lần, em vô thức hoặc chủ đích tìm về những nơi anh và em từng đến, ngồi đúng ở góc đó, một mình hoặc với ai đó, để thấy lòng mình đã đổi thay đến thế nào, và tình mình đã chẳng còn nữa.
Khi em chỉ có mình em, những vết thương dịu dàng trong em lắm lắm. Nhưng khi bị ai đó vô tình hay cố ý bóp nghẹt lại, em lại k thở nổi và lại trào ra.
Em chưa đóng băng được tất cả. Em yếu đuối vô ngần!





Công viên 30 và Nhà thờ Đức Bà. Vẫn nốt ruồi khóc, lúm đồng tiền, đuôi gà, dép lào và cái dáng gầy nhom. Em dường như ngây thơ và nhẹ nhõm hơn. Nhưng thực tình thì, em k biết nữa ....

Và sông SG một chiều tháng 4. Những kí ức xoèn xoẹt trong đầu em, đã lùi về xa lắm. Tròn một năm trôi qua mất rồi. Anh đổi thay, em đổi thay. Chẳng thứ gì còn như cũ. Và những điều còn lại...? Là gì hả anh?








Em vừa đặt dấu chấm kết thúc cho truyện ngắn mới của mình. Có nghĩa là tập cách buông tay. Em đã học được cách buông tay, thực ra thì nhiều khi em hồ nghi là mình còn chưa học được. Nhưng trong em, đã có gì đó khác xưa rất nhiều, khác những gì vụng dại em thốt ra trong nước mắt của những ngày tháng chia tay.
Nhân vật của em đã nói: Đổi thay là sự trả giá để con người lớn lên... Hãy buông tay cho ngày xưa ra đi....
Em có buông được chưa?
Anh có buông được chưa?
Bao giờ thì em mới có thể?
Bao giờ thì anh mới có thể?
... là cánh diều no gió vùn vụt bay sau những tháng ngày thiếu thốn!?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!