Thứ Ba, 23 tháng 3, 2010

Chuyến đi

Ngồi mãi cả buổi mới mở được cái blog. Bao nhiêu nỗi bùn chất chứa mún viết giờ tiêu tan theo nỗi bực mình cả rồi.
Chiều thứ 6 mình đi. Chỉ 3 ngày nữa cùng một chuyến đi, mình có mặt tại SG.
Những ngày gần đây, cảm giác của mình dường như hồi sinh, chưa mạnh mẽ, nhưng dù gì cũng có cảm giác muốn sống hơn trước. Thấy cuộc đời trước mắt đỡ nhạt nhòa hơn, và lại bắt đầu ao ước đến điều gì đó.
Tháng 5 năm trước, 2009, mình lần đầu đi SG. 1 mình. Dường như là cái gì đó bỡ ngỡ và khó khăn. Nhưng khi ấy trong mắt mình chỉ có niềm vui, ước vọng, rộng mở, yêu thương cuộc sống. SG ngạt thở. SG mát rượi. Mình được 2 ngày rong rong đầu trần ngoài trời nóng và bụi. SG ồn ã. SG tự do, rộng mở.
12 tiếng đồng hồ trên xe, mình và 1 người đã thức trắng, lôi hết đủ thứ chuyện trên trời dưới đất ra nói. Chỉ để một đứa ít đi xe là mình ko bị say xe. Những mẩu chuyện ngày ấy giờ mình vẫn nhớ như in.
"Em thích biển ko?"
"Có! Nhưng em ko biết bơi!"
"Ai da! Lỡ em chết đuối là anh ko cứu được đâu nha! Anh biết bơi, nhưng gần đây sợ nước lắm!" ...
"Em thích đi xe đạp ko?"
"Có! Em thích đi dạo trên những con đường vắng!"
"Thế còn ngồi sau lưng ai đó?"
"Em hổng biết! Em ngồi sau lưng nhiều người rồi, nhưng cảm giác được dựa dẫm thật sự thì chưa từng"...
"Em thích màu xanh ko?"
"Thích! Màu xanh mát rượi, ấm áp và rộng mở"
"Ừ!"
"Hình như đó là anh!"...
Đường dài. Về khuya se lạnh. Lần đầu mình đi xa đến thế. Nhưng ko hề thấy khó khăn. Bởi ở cách mình 500km, có 1 tên khờ dịu dàng lúc nào cũng lo cho mình.

Sắp đi. Tự dưng mình lại nhớ tên khờ ấy.
Tết, mùng 5, nhắn tin cho mình chỉ vỏn vẹn vài chữ.
"Tết thế nào?"
"Vui"
"Có hạnh phúc ko?"
"Có"
"Ừ! Thế thì tốt"
Khi ấy mình đang cafe với nhỏ Quyên. Tự dưng lòng rưng rưng lạ!
"Chúc mừng nguyên tiêu nhé!"
Con người ấy ngày trước lúc nào cũng sợ mình sẽ đi xa - với trái tim tràn ngập khát vọng và văn chương - chứ ko phải với người ấy. Nhưng hơn ai hết, đó là người luôn ủng hộ mình ở bất cứ chặng nào trên con đường mình đi.
Thế mà cuối cùng, mình bỏ đi, ko phải bởi khát vọng hay văn chương. Mà chỉ bởi trái tim vội vàng và cái đầu ngu muôi. Hối tiếc có đó. Nhưng nhiều hơn là cắn rứt, là tự giận mình.
Ngày trước Quyên nó giận dỗi mình mất mấy tháng bởi mình cố chấp với sự cắn rứt. Nhưng giờ, nó hiểu. Có đôi lúc, nó gọi mình đến, chỉ để nói thêm thông tin nào đó chứng tỏ người ấy đang sống tốt, để mình thanh thản. Nhỏ đó luôn biết cách làm mình rơi nước mắt.
Lần này đi, mình có người đồng hành. Và ko đi xe. Mình ko thích tàu. Ko thích cảm giác cái gì đó trôi đi mà mình ko ý thức được. Nhưng mình thích những cung đường. Được gặp người thân, ôm chầm người ấy sau nhiều ngày xa cách. Nghĩ đến đó, thấy bình yên lạ lùng.
Xin lỗi anh, vì đôi lúc em nhắc lại một điều đã qua. Đơn giản chỉ để mình dễ phai hơn một nỗi đau chưa phai nhạt được chút nào trong em. Nên đừng giận em nhé!
Anh và kẻ ấy, ai trong lòng em cũng quan trọng. Mỗi người đóng một vai trò khác nhau. Không lẫn lộn vào nhau chút nào đâu.
Và nhất là, anh là hiện tại và tương lai của em.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!