Hôm nay 29-12 rồi. Chỉ còn 2 ngày nữa thôi, năm 2009 sẽ thôi qua, và 15 ngày sau, mình bước sang tuổi mới. Luận về 2 sự kiện ấy xem nào (cái đầu thì đúng là sự kiện, còn cái sau, chắc chỉ là sự kiện với mỗi mình mình).
Năm nay ko phải năm nhuận, vì thế có 365 ngày, ngắn đi mất một ngày cho cuộc đời. À mà mình chẳng có tư cách nói câu ấy đâu. 363 ngày qua, mình làm gì tiến được đến đâu. Chỉ toàn đứng một chỗ. Như lúc này mình đang ngồi ở góc quán quen thuộc ở Mái Ngói. Nhìn mọi nguời sống. Nhìn, và muốn sống, nhưng cũng chỉ là muốn. Bước xuống khỏi căn gác này, mình lại chỉ là kẻ mệt mỏi, chẳng bước nổi đến đâu. 363 ngày qua, điều mình làm được là trao cho một người những ảo vọng, rồi quật đổ người ta xuống đáy bùn. Điều mình làm được là kết thúc những niềm tin, của mình và của nhiều người quanh mình. Điều mình làm được là kết thúc ước mơ về báo chí, con đường văn chương nó cũng nhạt nhòa dần, sau những mệt mỏi dai dẳng.
Năm nay, mình có một cái giáng sinh buồn. Nhưng sau giáng sinh, mình còn buồn hơn thế.
"Anh ổn"
"giáng sinh của em thế nào?"
"giáng sinh của anh vui lắm"
"cố gắng học"
"anh có lỗi với mọi người nhiều"
tút tút...
"anh có thất vọng về em ko?"
"có, rất nhiều"
Vậy là kết thúc tuổi 17. À chưa, còn 17 ngày nữa. 17 ngày ấy có điều gì vui hơn ko? Vui hơn những đau khổ và mệt mỏi dai dẳng thời gian qua?
Kết thúc tuổi 17 với những đau khổ chất chồng đau khổ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!