Vậy là lần cuối mặc áo dài trắng. Sao mà buồn thê thảm.
Sáng hôm sau giặt áo dài, phơi khô, là phẳng và gấp lại cất vào góc tủ. Gói ghém lại 3 năm cấp 3 với thật nhiều kỉ niệm. Buồn đấy, vui đấy, đổi thay, hoang mang, chết lặng... Gì cũng có. Đời là vậy mà. Những chuỗi dài xúc cảm chảy trôi. Đọng lại trong mình không nhiều, chẳng phải bởi mình bạc bẽo với quá khứ. Mà bởi những gì không ổn thỏa nổi trong hiện tại khiến cái đầu chật chội của mình phải nén thật nhiều thứ xuống tận đáy lòng. Thế là quên, là thi thoảng nhơ nhớ, là thi thoảng nhói lòng.
Áo dài trắng. Thế là mình đã không còn được mặc nó nữa. Mình lại chẳng làm cô giáo. Vậy là có thể cả đời không biết đến áo dài nữa. Tiếc nuối. Mọi thứ chóng vánh quá. Mình thì chậm chạp, nhớ quên.
Vài tấm ảnh ngày cuối.
Chất lượng ảnh xấu cực kì vì trời tối, và chẳng đứa nào biết chụp. Nhưng vì là kỉ niệm, nên thấy đẹp vô cùng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!