Tối nay tự dưng ko ngủ được. 1:45AM. Đồng hồ điểm sang cái mốc ấy. Lúc nãy về nhà đã ăn chén cơm, vậy mà sao giờ bụng cồn cào. Bụng mình thời gian gần đây ko nghe lời mình nữa. Đau liên tục, lại ko có cảm giác thèm ăn. Mấy ngày nay bụng mình toàn sữa. À! Hay tại li cafe hồi chiều mà mình ko ngủ được!? Lâu lắm rồi mới uống cafe. Cafe Hòa Trị ngon lạ kì, làm mình nhớ vị cafe đá SG da diết. Mà cũng có thể vì có anh và mọi người mình mới thấy cafe ngon. Cafe Mái Ngói một mình mình ko nuốt nổi.
“Anh dẫu có yêu em đến kiệt cùng nông nổi
Thì thời gian cũng cuốn trôi những dại cuồng”
Tự dưng nghĩ nhiều về câu ấy.
“Em thích một tình yêu thế nào?”
Ngày đầu gặp mặt cách đây chừng 10 tháng, anh hỏi mình cái câu lạ lùng ấy. Ngày ấy, với cái đầu và trái tim khi ấy, mình đã trả lời “Em thích một tình yêu chừng mực”.
Còn anh:
“Anh thích một tình yêu cháy bỏng”.
Nực cười thật. Ngày ấy, mình làm gì biết tình yêu là cái quái gì.
17 tuổi, mình chưa có đến một mối tình vắt vai. Vậy mà thơ thẩn văn vẻ thì cứ viết về mọi trạng thái của tình yêu.
Cho đến giờ, những gì mình viết cho một tình yêu thật sự vẫn chưa thành bài.
Hình như thấy mình trở lại cái ngày nông nổi. Cứ tưởng những nông nổi và dại cuồng đã bị đổ nát và chai sạn cuốn trôi đi hết rồi. Mình thích cảm giác những ngày này mình mang trong lòng. Ăm ắp hạnh phúc và bồng bột.
“Xin lỗi mày. Tha lỗi cho tao vì tất cả!”
Tối nay, Huệ đã xin lỗi mình. Hình như lần thứ 2 nó xin lỗi mình vì lỗi lầm, và cảm ơn mình vì cái tình thương lạ lùng hiếm hoi quanh nó mình đã dành cho nó. Mà cũng lạ lùng thật. Chẳng hiểu sao mình lại có cái tình thương lạ lùng ấy cho những đứa bạn.
Mình đã trách mắng nó rất nhiều những ngày trước đây, vì sự thay đổi và tàn tệ của nó. Nhưng tối nay thì ko.
“Tao cũng đã từng đi qua tột cùng đau khổ và dằn vặt. Những ngày tháng ấy, ko ai ở bên tao đâu. Tao đã có những chiều Mái Ngói rất dài, những buổi sáng câm lặng ở lớp mới, những ngày dài send tin nhắn liên tục với chỉ một câu duy nhất “Xin cho em nói một lời xin lỗi”, những tháng ngày mún chết quách đi cho đỡ đau đớn. Và tao mất gần một năm, một năm mà những người khác 17 hay 18 tuổi sống thật vô tư và đẹp đẽ, để vượt qua, mộ mình thôi. Nhưng có một điều tao hơn mày, đó là tao chưa từng rẻ rúng tình cảm của mình hay của bất kì ai khác. Đi qua những ngày ấy, mày thấy đó, tao vật vờ u uẩn như bóng ma, tao héo hon, nhỏ xíu, và ko biết bao giờ mới to lớn và yêu cuộc sống tràn đầy như ngày trước tao gặp mày. Nhưng tao học được nhiều. Tao học được cách yêu một người và tìm được một người. Đi qua được những ngày ấy rồi, tao mong mày cũng mạnh mẽ và trưởng thành hơn”.
Send đi cái SMS thật dài ấy, mình biết mình làm Huệ khóc. Thật sự mình ko biết làm sao cho nó. Như mình ko biết làm gì cho Thiên. Bọn nó thiếu nhiều niềm tin và sự bền bỉ. Cuối cùng mình chỉ cho bọn nó được tình thương, niềm hi vọng và những lời động viên. Nhưng dường như những điều ấy ko làm được gì cả.
Dẫu sao, tao cũng mong mày cố gắng thật nhiều nhé Huệ. Để như những gì tao đã nói với mày, rằng ngày nào đó trong cuộc đời, khi gặp lại mày, tao thấy mày đã thành công và hạnh phúc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!