Thứ Bảy, 15 tháng 5, 2010

Cho những gì đã qua và những gì sắp tới

Hôm nay, nhiều trường học đã tổng kết. Tự dưng lại muốn ra đường nhìn xem cái nắng của ngày tổng kết có giống những ngày tổng kết mình đã đi qua ko. Chạy xe qua trường. Những tà áo dài trắng. Nhiều tà áo dài trong ấy cũng nuối tiếc như mình. Ngắn ngủi quá. 3 năm. Tưởng dài mà như chớp mắt.Tự dưng lại muốn kiểm chứng lại thật nhiều. Những gì đã qua, sẽ tới, quá khứ, hiện tại, tương lai gần và xa.
Mùa hè lớp 10. Những ngày đầu nhen nhóm cho ước mơ và sóng gió. "Gửi đến ấy...", "Mây và núi". Chắc chẳng bao giờ viết được những dòng văn hay, mộc mạc và dịu dàng đến thế. Bây giờ văn mình chắt lại, đôi lúc ko còn thành lời. Hình như bởi thế mà mình tìm đến với thơ.

Mùa hè 11. Trước những ngày trái tim mình co quắt lại.
CLB ngày ấy...

Nụ cười của mình ngày ấy...
Giải thưởng đầu tiên của cuộc đời. Những ngày đẹp nhất.


Rồi thì sóng gió. Cứng cáp lên cũng nhiều. Nhưng nhiều hơn là chai sạn và mất hết niềm tin, khao khát.
Tháng 8 - 2009. Những ngày buồn nhất.

Mùa thu 2009.
Tháng 12 - 2009, nụ cười bên lớp mới.
Tết năm nay. Cho một bắt đầu.
Với Thoa.

Nguyên tiêu 2010. Lần sum họp cuối cùng của CLB.
Tháng 3 - 2010. Sài Gòn và Bút Mới.
Những nụ cười tròn đầy...

Giải thưởng.

Anh. Người đồng hành của mình trên con đường phía trước.

Sài thành. Cho nỗi nhớ.

Mình. Bây giờ.
Anh Nhánh. Người anh lớn của mình. Sau những đổi thay, duy nhất còn lại bên em, là anh.
12 Văn. Cho những ngày cuối bên nhau. Xa rồi, vẫn nhớ bọn mày nhiều lắm. Những ngày cuối này mới thấm thía cảm giác ấm áp của một ngôi nhà.
Vẫn nhớ nhau thật nhiều, bọn mày nhé! Những tháng ngày này luôn là đẹp nhất.
Cho những tiếc nuối và nước mắt chia tay...
Qua hết cả rồi. Dẫu là niềm vui, hạnh phúc, đớn đau, hay hoang hoải. Thì cũng chỉ còn là kỉ niệm, kí ức. Những người đã đi qua. Cho những tháng ngày thiêng liêng này. Chúc nhau bước tiếp trên chặng đường sắp tới. Thật vững chãi. 5 năm nữa. Thành công cả rồi. Lại về ngồi bên nhau. Mở chiếc hộp thủy tinh, để nhớ lại ngày 18, ước vọng của mình ở nơi đâu.
Yêu bọn mày thật nhiều. Chưa bao giờ yêu bọn mày nhiều như những ngày này. Và cũng chưa bao giờ tao cảm nhận mình được yêu nhiều như những ngày này.
Em sắp kết thúc một con đường rồi anh ạ! Ngày ấy đến gần lắm rồi. Chia tay Lương Văn Chánh. Chia tay 12 Văn. Chia tay những vụng dại. Dẫu thế nào cũng buộc phải trưởng thành.
Dẫu tiếc nuối. Nhưng nhớ chờ em nhé! Ở chặng đường sắp tới. Cùng em cưỡi ngựa chiến đấu với những chiếc cối xay gió của cuộc đời.
Viết nữa, chắc là em sẽ khóc.
Tao nhỏ bé lắm bọn mày ạ! Đôi vai của tao đôi lúc chẳng đủ vững cho bọn mày tựa. Hôm liên hoan chia tay, bọn mày thút thít nghêu ngao hát trên vai tao, và nói những lời xin lỗi. Nhưng tao ko chắc đến ngày tốt nghiệp, vai tao có còn đủ vững, và nước mắt tao có thể ko rơi để lại tiếp tục cho bọn mày dựa! Nếu tao khóc, cũng cho phép tao được khóc nhé!
Lên đường may mắn!
Để ngày nào đó trên đường đời sắp tới, tao sẽ gặp lại bọn mày với nụ cười đẹp nhất, và tất thảy những ước mơ đã được hoàn thành.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!