Tuy Hòa những ngày anh về thỉnh thoảng có mưa rào, nhưng mấy ngày này thì nắng chói chang. Ko chút se lạnh hay não nùng.
Em trốn lớp ngồi Mái Ngói.
Thèm lắm những giọt nước mắt chia tay, dẫu nặng lòng, cũng thèm vô cùng. 12 năm đèn sách sắp kết thúc, mà em chẳng thấy chút nao núng lòng nào hết. Muốn chạm tay lắm vào một giọt nước mắt chia tay nóng hổi của đứa nào đó.
Nhưng có lẽ ko có.
Thật đấy anh ạ! Em ko hề biện minh hay chối cãi cho sự lơ là của mình thời gian qua. Thật sự thì thời gian em dành cho chính mình vẫn quá nhiều, vẫn quá bận bịu với chính mình.
Rong ruổi hoài, thừa mà thiếu vô cùng. Cuộc sống trôi qua vèo vèo, ngắn ngủi, chẳng làm đc j cả.
Tự dưng thấy mình giống người sắp chết. Sợ hết thời gian vô cùng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!