Thứ Bảy, 8 tháng 5, 2010

cho ngày cuối bên nhau....

Sắp hết mất rồi những tháng ngày đến lớp. Chưa bao giờ mình thấy yêu cái tập thể của mình đến thế. 12h khuya, Bảo gọi cho mình "Mai 5h sáng mày mang lap đến nhà tao đc ko? Tao copy hình lớp mình cho mấy đứa. Tao sợ ko còn thời gian nữa". Đêm trc bữa học cuối, Bảo trằn trọc.
Vậy là ko còn thời gian ngồi với nhau nữa. 45' cuối cùng của đời học sinh, được ngồi trong một phòng học. Dù chẳng để làm gì, chẳng học hành, đứa nào cũng hóng chuyện lung tung, những câu hỏi ko cần phải trả lời, những câu nói bâng quơ ko cần người nghe và đáp, những nụ cười, ánh mắt nhìn nhau ko hẳn trao bất cứ ai.
Thấy tiếc nuối, chơi vơi.
Tuy Hòa đầu hè oi nồng từ sáng sớm. Chỉ có lớp mình ngày hôm nay mặc áo dài. Vậy mà mặc đủ hết, ko một ai ko mặc. Xõa tóc cho xinh, như lời Bảo dặn, lần mặc áo dài cuối cùng đến lớp. Tóc bết mồ hôi vào cổ, cái nóng phả vào rối tung. Nhưng chẳng thấy phiền tí nào cả.
Cuối tiết, Bảo dặn dò xong mấy lời cuối, chạy đi chụp hình kỉ niệm. Chạy vòng quanh hết trường giữa trưa nắng mà chẳng thấy mệt.
Lần cuối rồi nhé lớp. 12 Văn. Thừa, mà thiếu vô cùng cho những tiếc nuối và ân tình. Vài dòng blog ngắn ngủi, chưa nói hết đc những gì mún nói.
Tổ 1. Một năm qua gắn bó với 6 thành viên trong tổ. Chưa có cái tổ nào khiến Vi thương yêu và nhớ nhung nhiều như tổ mình. Xa rồi, vẫn nhớ về nhau nhé tổ mình. Thỉnh thoảng, nhớ nhau thât nhiều, thì phone nhau, để cùng cafe, rong ruổi, cười đùa như nhiều ngày qua nhé. Yêu tổ mình nhiều lắm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!