Chủ Nhật, 29 tháng 1, 2012

Chia xa!

1. Hà Nội của em!


Ngày mai anh đi rồi! Cuộc sống lại trôi về những ngày xa nhau và cô đơn. Những ngày anh thật bận rộn khiến em thấy thương sự gầy gò và mỏi mệt của anh, dù biết sự mỏi mệt về thể xác tốt hơn cho anh.


Hôm nay, Tuy Hòa trở lạnh. Dù rất thích cái lạnh này, nhưng em không mong vậy. Em muốn nhiều hơn những ngày nắng ấm, cho anh đủ hành trang đối mặt với cái lạnh khắc nghiệt đang diễn ra ở Hà Nội, và cho một năm dài sắp tới. Nhưng cuộc sống là thế, chẳng bao giờ như ý, hạnh phúc của người này là niềm đau của người khác. Tình yêu đôi khi cũng đan chéo nhau gây nên nỗi lạ lùng!


Hôm qua, Bôn và em hời hợt nói về tương lai, một tương lai đầy nỗ lực và cô đơn. Bỗng dưng em khóc, nước mắt chảy tủi hờn và sợ hãi. Có xá gì đâu chút bên nhau, mà đôi khi chúng ta rơi nước mắt như thế. Cuộc sống này lạ lùng vậy! Như sự cô đơn của em giữa hàng chục đôi mắt đàn ông đang nhìn em ở quán một mình. 


Người ta bảo gì? "Con bé tội nghiệp quá!"? "Đẹp vậy mà một mình em?"? "Chắc loại thất tình hay nghệ sĩ chi đó mà!"? Có người lia điện thoại chụp em. Có người mời nước. Em nhếch môi trước những cử chỉ ấy. Một kiểu cười đời thôi! Cả chút sợ hãi nữa. Không thể chối rằng em đã sợ.


Trời đang lạnh lắm! Chiều nay, em chạy xe một mình lòng vòng thành phố. Thèm đến ứa nước mắt một thân hình to lớn chắn gió cho em. Bàn tay em đang rất lạnh. Gò má cũng vậy. Em không biết làm sao để tìm ra hơi ấm, giữa những lạnh lùng và ấm cúng giả dối này.


Trời đang lạnh lắm!


Mai anh lên đường, Hà Nội mở ra trong đời anh những tháng ngày còn lạnh hơn thế này nữa. Nhớ vững lòng nhé anh! Đừng khóc! Nước mắt một mình chỉ làm đông cứng chút mạnh mẽ còn lại mà thôi!






2. Anh!


Ừ đấy! Em yêu anh! 


Yêu anh, em đã trải qua những thứ cảm xúc tệ hại nhất: Yêu không dám yêu vì sợ hãi sự chia xa, yêu không dám nói vì không còn biết nói yêu một người là thế nào nữa. Có lẽ là di chứng của thất bại cũ, mà em hèn nhát đến thế này. 

Có những việc, kiểu như yêu một người, đâu còn là tình đầu, mà nhiều khi vẫn bối rối thế này. Kiểu như chia xa. Đâu phải chưa từng, mà khi nó đến lần nữa, lại thấy sợ hãi thế này. Hay kiểu như một mình. Có phải chưa từng đau đâu mà yếu đuối đến vậy. 


Em đấy!


Ngô nghê đến đáng thương và khó hiểu!


Ừ đấy! Em yêu anh!


Nhưng có lẽ, em quên anh thôi! Không còn chỗ cho em trong anh đang quá chật chội. Em hèn nhát, em yếu đuối! Em không thuyết phục nổi mình yêu anh. Cũng không thuyết phục nổi mình quên anh. 


Điều hoạch định đầu tiên cho năm này của em là QUÊN ANH! Có lẽ sẽ dài và lâu, nhưng không sao, không đắng cay là được. Có ai đó để nhớ và cố quên, cũng tốt thôi mà. Một kiểu chấp nhận đầy bất lực và ngán ngẩm.


Thật buồn cười. Em đi hết từ vết đau này sang vết đau khác! Cuộc đời này, người ta chỉ là nhưng đường thẳng mà. Có bẻ cong được để ép cho va vào nhau đâu!

Thứ Bảy, 14 tháng 1, 2012

Hai mươi!

Một ngày nữa thôi, Tiểu Vũ sẽ tròn Hai mươi. Hai mươi như một điều gì đó thật mới mẻ và vẹn tròn trong ý niệm của mỗi người. Tiểu Vũ cũng vậy. Hai mươi là cái tuổi tròn nhất, đẹp nhất, trẻ nhất và tươi tắn nhất. Vì vậy, sẽ học hỏi nhiều, đi nhiều, nhìn thấy nhiều, lắng nghe nhiều, và yêu thật nhiều nhé, Hai  mươi!


Đề ra mục tiêu luôn nhé:


- Học tập: Tiếp tục học bổng, nếu được, Giỏi! Hoàn thành nghiệp vụ sư phạm.
- Kiếm tiền: Mua máy ảnh vào đầu năm. Suy nghĩ về cái lap ~.~
- Phượt: Đà Lạt, Phnôm Pênh (ngốn cũng vài triệu đấy).
- Viết: Tùy bút và truyện, suy nghĩ về cái blog, tùy bút du lịch.
- Vớ vẩn: Guitar, chụp ảnh.
- Yêu: Mặc kệ. Khi nào đến thì nhận.
- Sách: Đổi thể loại thôi. Sẽ đọc thứ khác ngoài Nhật.


Qua hết rồi những tháng ngày đen tối. Nắng mai lên, bao chuyện cũ sẽ tan biến vào sương mai, hạnh phúc sẽ rơi tí ta tí tách vào ngày tuổi mới. 43 ngày nữa, bạn cũng sẽ tròn Hai mươi. Mạnh mẽ lên nhé, Bạn thân! Tiểu Vũ hiểu thế nào là sự mỏi mệt, chán chường của căm hận. Tiểu Vũ sẽ đợi và ngắm nhìn sự đứng dậy mạnh mẽ, bão bùng của Bạn thân, với sự tự hào của một người yêu thương Bạn thân thật nhiều. Tiểu Vũ đang đợi Bạn thân đứng lên, tầm mắt rộng lớn hơn để cùng Tiểu Vũ sống những ngày Hai mươi tươi đẹp nhất, học, đọc, đi, cười nói, hạnh phúc, khát vọng. Tiểu Vũ đang đợi Bạn thân khoác vai Tiểu Vũ chụp hình tại ga Đà Lạt, dưới cái nắng Phnôm Pênh, trên mọi ngóc ngách xinh đẹp của Sài Gòn này. Tiểu Vũ đang đợi Bạn thân nói chuyện tí tởn với Tiểu Vũ mà giọng không chút mỏi mệt và thở dài. Rồi nắng mai sẽ lên. Sẽ lên. Nhất định!


Bạn thân hãy nắm giữ niềm tin ấy mà đi tiếp nhé! Yêu thương của Tiểu Vũ!

Thứ Hai, 19 tháng 12, 2011

Một đôi

Em bắt đầu nghĩ về những thứ sóng đôi vào những ngày hạnh phúc nhất. Em bắt đầu mua những vật dụng dễ thương – tất cả đều một đôi. Vào một ngày tháng 12 nào đó của hai năm về trước, em chọn đeo vào tay mình một đôi vòng tay bằng đá màu hồng, và tháo chiếc vòng đá màu xanh thẫm to bản đã đeo trước đó hai năm. Mỗi lần lắc lắc cổ tay, đôi vòng tay va vào nhau leng keng nghe thanh và đầy xúc cảm. Em từng bảo  em thích chụp những tấm ảnh hướng lên cao ngược sáng, bởi đó là nơi tiếng leng keng đôi vòng tay của em vọng lên. Nơi hạnh phúc xuyên qua những tán cây cao nhất…


Ngày hôm nay, sau rất nhiều ngày tự hứa vài giây nữa thôi, mình sẽ tháo đôi vòng tay không nguyên vẹn ấy ra, em thật sự đã tháo chúng, một mình, trong căn phòng đóng kín. Em đã đeo một đôi vòng tay tật nguyền suốt gần hai năm trời. Chỉ vài tháng sắm đôi vòng tay ấy, một trong hai chiếc đã rạn nứt, như dự báo điềm không lành. Nhưng rồi nó không hề vỡ, trong suốt gần hai năm còn lại nằm trên cổ tay em. Nó tật nguyền, và nằm mãi ở đó, dằn vặt em.

Để dằn vặt em.

Em bôi xà phòng vào cổ tay, và chỉ vài động tác nhẹ nhàng, đôi vòng tay trôi khỏi cổ tay em dứt khoát tựa tháo gút sợi dây giày. Mặc dù em nhớ rõ, lúc em đeo vào đâu hề dễ dàng thế.

Chúng trôi khỏi cổ tay em dứt khoát tựa tháo gút sợi dây giày… Nhưng sao em nuốt vào tim những đắng cay đã qua khó khăn nhường ấy. Tất cả không dễ trôi đi như đôi vòng tay chứng kiến gần hết những tháng ngày em hạnh phúc nhất và khổ đau nhất.

Em lau khô đôi vòng tay và cất chúng vào hộp kỉ niệm. Kết thúc nhé, một quãng đời, nhường chỗ cho quãng đời khác lên ngôi!

Lắc lắc cổ tay, không còn tiếng leng keng vang lên nữa. Nhưng điều ấy không có nghĩa không còn thứ hạnh phúc nào đang nhắc nhớ em. Có một âm thanh khác của hạnh phúc luôn vang lên bên cạnh em, kể cả lúc hạnh phúc rộn ràng leng keng những ngày ngắn ngủi, đó là âm thanh của cuộc sống!

Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2011

Con đường

“Những gì đã trải qua…hãy cứ để nó thành sức mạnh và động lực chứ đừng bao giờ để nó thành gánh nặng trong em”

Không ai có quyền chọn nơi mình được sinh ra, nhưng sẽ quyết định mình sống như thế nào. Cũng như, không ai chọn được người mình sẽ gặp và yêu trên cõi đời này, nhưng quyết định tình yêu của mình sẽ đi về đâu.

Và thế đấy, anh đi. Bỏ em chới với giữa muôn vàn đau đớn. Em hay lật lại những trang cũ, đọc không cốt để chôn vùi mình mãi trong nỗi đau, mà để khắc ghi vết đau này, làm bài học vắt vai để đôi bàn chân cứng cáp hơn trong mấy mươi năm cuộc đời còn lại. Nhưng những trang quan trọng nhất, những trang anh và em giao nhau, mà không phải những trang lìa xa, thì em chẳng bao giờ dám đọc lại. Đớn đau là thế!

Em sợ chính mình!

Em nhận ra là khuôn mặt sống của mình dở đến nỗi ai nhìn vào cũng thấy em đang đau! Khi Bôn nói: “BBB biết BBV đang như thế nào!”, em thấy hẫng, thứ cảm giác hẫng không phải lần đầu em có.

Những lời anh dặn ngày xưa, em đều không làm được. Em sống héo hắt, gầy gò, nỗi mệt mỏi cất sâu vào lòng, chỉ dám viết lên đây và nghĩ đến trong những giấc mơ, thì ai cũng nhìn thấy trong mỗi nụ cười của em. Những gì đã trải qua – cả khổ đau và hạnh phúc – em đều không biến được chúng thành động lực. Em sống nhạt, yếu ớt và lặng lẽ - thứ lặng lẽ không hề nội lực. Và ngay cả lúc này đây, khi ngồi đây viết những dòng này, em cũng không còn có thể cảm nhận được vai trò của chúng trong cuộc đời mình nữa. Chúng đâu phải những điều em thật sự muốn làm, chúng giúp gì được em? Hay chỉ vô nghĩa là những con chữ cứ lặp đi lặp lại với cùng một nội dung, từ ngày tháng này sang ngày tháng khác?

Chữ nghĩa cứ thế lìa xa ý niệm và niềm đam mê của em. Em chán viết, vì chẳng còn có thể tìm được một chân trời nào ở viết lách. Nhưng em cũng hèn nhát đến nỗi không chấp nhận được rằng chính mình không còn muốn viết và không còn có thể viết nữa. Bao lần em đã cúi đầu, đã dối long, hay chân thực 1 cách trốn tránh khi người khác hỏi rằng em còn viết không, viết nhiều không, hay đại loại thế. Có những thứ trăn trở mãi chẳng nặn ra được một con đường.


Nhưng trong thực tâm, em không cam tâm rằng mình sẽ không còn viết được nữa. Cuộc đời em, không còn viết nữa, thì em còn gì bây giờ? Em không biết rằng mình còn yêu thứ gì khác ngoài cái nghiệp viết và những con chữ nhiệm màu. Chưa có thứ tình yêu nào bền bỉ trong em nhường ấy. Giờ, bảo em không yêu nữa, em biết làm sao?

Có những thứ trăn trở mãi chẳng nặn ra nổi một con đường.

Thèm biết bao một chân trời ở trong lòng bàn tay. Không chênh vênh, xa vời và đầy đau khổ.

Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011

Cho Hà Nội của tớ

Hà Nội của tớ ạ!

Entry này tớ viết khi đang rất nhớ cậu!

Tớ đang trong kì nghỉ ở quê mình, cậu ạ! Kì nghỉ không đủ dài để tớ thấy chán, nhưng đủ dài để tớ thấy mình bắt đầu ườn ra vì lười biếng.

Tớ biết cậu cũng muốn về quê như tớ. Hà Nội đầu đông, trời bắt đầu lạnh. Còn quê mình vẫn đang nhiều nắng, nhiều gió lắm.

Cuộc sống dài và khó khăn quá, cho những kẻ tha hương như tớ và cậu. Mỗi lúc sụt sịt mũi thấy ốm là tủi thân. Như cuối đông năm trước, Bảo chỉ ao ước một cái liếc nhìn từ đôi mắt đã trở thành xa lạ kia. Thì cậu, lúc nào cũng nhớ đôi môi đẹp của người ấy. Tớ biết, khi từ đôi môi ấy, bây giờ, phát ra những lời chua chát, cậu sẽ thấy đau thế nào.

Giờ này Hà Nội của tớ đang làm gì nhỉ?! Đã bớt đau đầu chưa? Bài tập và đồ án có bớt nặng nề chưa? Hay đang nghiên cái 20D mới mua? Trái tim đã bớt đau vì người ấy chưa?

Đã rất nhiều ngày, rất nhiều những đau khổ dằng dặc trôi qua rồi, tớ vẫn chưa tưởng tượng nổi tớ sẽ yêu người khác như thế nào. Sẽ nhớ một-ai-đó-khác trong đời tớ như thế nào. Người đó sẽ là một chàng trai như thế nào… Tất thảy, tớ đều chưa thể tưởng tượng nổi.

Vì thế mà, tớ biết, cậu cũng đang chẳng thể tưởng tượng nổi cô-gái-thứ-hai ấy là ai.

Gần đây, bỗng nhiên, tớ thấy những tình bạn trong tớ thật lạ lùng. Tớ yêu bạn bè tớ như tớ yêu người yêu tớ ấy. Tớ yêu cậu, yêu Quyên, yêu Bôn – những người tớ lưu vào group BẠN THÂN trong dạnh bạ - bằng thứ tình cảm lạ lùng. Trong trái tim tớ, các cậu là những chàng trai tuyệt vời, mang lại cho tớ những xúc cảm thật đặc biệt. 
Bỗng dưng, gần đây, xúc cảm trong tớ lạ lùng vậy đấy. 

Thứ Tư, 9 tháng 11, 2011

Má thương!

Trong những ngày SG lạnh vừa qua, con rất nhớ má. Mỗi lần nhớ má, con rất dễ khóc. Như tháng 11 năm trước, lúc thầy giáo đọc thơ ở lớp, con khóc. Còn lúc này, nghe cô giáo giảng bài, xem phim, đọc sách, xem 1 đoạn clip ngắn xúc động... con cũng khóc.

Má nuôi con rất khổ. Ngày bé, con trải qua nhiều cơn bạo bệnh. Ba bồng con ngủ ngồi 4 tháng trời ròng rã, bao lần rơi nước mắt trước phòng bệnh khi nghe tiếng la khóc vì đau của con. Số thuốc con uống nhiều đến nỗi gan đến giờ vẫn nóng, da cứ sần sùi và k mập nổi, răng bị vàng từ đó đến giờ. Những vết tích tai nạn ngày bé đến giờ vẫn là nỗi mặc cảm trong con. Má biết tính con mặc cảm mà không bao giờ tỏ ra, nên má bao giờ cũng sợ con thua kém người khác. Trước những thành công của con, má là người mừng vui hơn bao giờ hết, và cũng không ai có thể nhìn ra 2 mặt của cái thành công ấy - ngoài má, để giúp con vượt qua. 

Má nhẫn nhục và vất vả vô cùng mới nuôi lớn được chị em con. Con không thích má đi mượn tiền ai, cũng không thích má nhờ vả ai. Những lần em con dại dột khiến ba má khổ sở vô cùng. Má theo em đến từng quán internet gọi em về mà không đánh mắng, cũng không xúc phạm em. Má chạy vạy vay mượn của biết bao nhiêu người, dù nhà mình không phải là khó khăn. Chắc bây giờ, nhớ lại những ngày tháng ấy, em con cũng sẽ hổ thẹn và thương má - như con. Má con nhỏ người, chân bị tật mà phải chiến đấu với cuộc sống này suốt cả ngày dài. Dáng đi vất vả của má, con sẽ ghi nhớ như một bài học cho cuộc đời mình. Má chắt chiu tiền gửi vào cho con trong này ăn học, bị người ta xúc phạm ở ngân hàng, điều ấy con cũng sẽ ghi nhớ suốt đời. Ngày trước con có suy nghĩ chấp nhận cái quy luật xã hội rằng học đi đâu thì rồi khi về cũng phải nhờ vả, chạy chọt người ta. Nhưng bây giờ, con đã nghĩ khác. Con không thích ba má phải cúi đầu trước ai cả. Vì con biết cái cảm giác cúi đầu nhờ vả người ta, nó khó chịu đến thế nào. 

Những tháng ngày dậy thì nhiều bồng bột, không ai cố hiểu con bằng má. Hơn hết thảy những người từng mở miệng bảo yêu thương con, không ai tôn trọng con và cố hiểu con như má. Suốt đời này, con không thể quên đôi mắt má ướt nhoèn giọng run run nói: "Má phải làm sao để hiểu con bây giờ?". Những ngày ấy, má lần lượt gặp và nói chuyện với hết thảy những người thân thiết quanh con, để hiểu thế giới rối rắm của con bây giờ có gì. Khi những người ấy dần rời xa con, chỉ còn má ở lại, như điều hiển nhiên dần lớn con mới hiểu ra. Chẳng có thứ yêu thương giả dối nào tồn tại nổi qua sự khắc nghiệt của lòng người. Có điều ở thời điểm hiện tại, ta có nhận ra hay không thôi. 

Những ngày tình yêu đầu tan vỡ đầy đớn đau, không ai khóc cùng con và hôn lên trán con - như má. Có thể vẫn còn người ngồi nhìn con uống say, lắng nghe con nói hay nhìn con thở dài, nhưng không ai có thể rơi nước mắt khi con khóc thú thật với lòng: "Má ơi! Con sai rồi! Con biết con sai rồi!" - như má. Chẳng có thể ở cạnh con đến sau cuối những đau khổ cùng cực và trượt dài của con, rồi tự hào ngắm nhìn con đứng dậy - như má. Những ngày rơi vào vũng sâu cuộc đời ấy, con mới nhận ra đâu là giá trị thật của cuộc đời mình, những người bạn nào là thật sự. Họ bỏ đi hết - nghĩa là bỏ rơi con để tiến nhanh hơn, không chịu đựng nổi con hay quay lưng đè nặng họ lên con để đẩy con chìm sâu hơn. Và nhận ra không có người bạn nào lớn bằng má của con. Bạn bè có thể mang đến niềm vui vào ban ngày, nhưng chỉ có gia đình là ta muốn tìm về nhất vào ban đêm. 

Con từng tự hỏi người đàn ông ấy có buồn không khi con bước lên xe đi xa? Có vui không khi con cười roi rói ào xuống từ cửa tàu? Má của con thì có. Má đón con bằng sớm tinh mơ cửa nhà đã sạch lá, mọi cánh cửa hai ngôi nhà đều mở toang rất rộng, để chào con trở về sau những ngày xa nhà cô đơn và mỏi mệt. Má tiễn con đi bằng nước mắt rơi lén, và con thì luôn cố cười hời hợt để má nghĩ con sẽ chẳng sao đâu, chẳng buồn đâu, đi xa rồi con vẫn vô tư lự và sống hồn nhiên cứng cáp như đất.

Con sẽ khắc ghi rất sâu những tháng ngày con tự làm tất cả một mình này, để nhắc nhớ về sự vô tình của lòng người và những chân giá trị quanh mình. Khi bạn bè con có người yêu, họ hàng hay bạn bè để giúp đỡ, nhờ vả những ngày đầu vào SG, hay đâu đó những ngày khó khăn khác. Thì con là tất cả một mình, không than vãn, không ỷ lại, không nhờ vả. Con muốn tự làm tất cả, tự mình cảm nhận những vất vả, mỏi mệt, cô đơn và đau khổ này, để nhắc mình hãy suốt đời đừng quên những ngày tháng sai lầm cũ. Có thể có ai đó trên đời ở xa lơ xa lắc - bởi mọi khoảng cách - vẫn đang cố lắng nghe, dõi theo xem con sống thế nào, tốt không mà không dám hỏi thẳng, vì sợ chạm vào khối đau buồn của con, mà nhiều lần con đã xù lên với nhiều người khác. 

Nhưng điều ấy chưa đủ để con thứ tha. Con sẽ vẫn yêu. Nhưng con sẽ vẫn hận. Dù con biết như vậy con sẽ chỉ khó quên thôi.

Con hay nhanh quên niềm vui và hạnh phúc, nhưng con nhớ rất lâu nước mắt. Nước mắt con khóc nhiều và khóc đau khổ thế nào, con sẽ chẳng quên đâu. Nước mắt cô đơn và vất vả rơi, con cũng sẽ không bao giờ quên. Má từng dạy con, hãy biết quên những gì nên quên, và nhớ những gì phải nhớ. Biết quên và biết nhớ cũng là một bài học con người phải học để sống trên đời. 

Má từng chỉ cho con xem hình ảnh những người đàn ông khác có thể khiến phụ nữ biết bao dung, hi sinh. Đó là cách má dạy con trở thành một người phụ nữ. Và má cũng biết rõ con chưa quên người ấy, biết rõ con phải gồng mình, phải đá nhiều thứ sang một bên và cực đoan thế nào mới có thể sống. Chẳng ai hiểu và thông cảm cho con như má. Khi người khác lần lượt rời xa khi không thể hiểu, không thể thông cảm nổi cho cái khối khổ đau trong con, thì má chỉ im lặng như một cái ôm của thầm lặng: "Má hiểu! Con cứ sống như con muốn. Cuộc sống sẽ thay đổi con!". 

Những ngày này, đối diện với nhiều xung đột, nhiều vất vả, con mới hiểu được sự rã rời của đôi chân và suy nghĩ là thế nào. Khi đầu con thi thoảng căng ra và con phải cố thả lỏng nó. Trong mỗi cơn ngủ gật ngắn ngủi, nhựa sống chạy xôn xao trong con, khiến con dằn vặt. Và mỗi đêm về, đôi chân con mỏi rã rời. 

Con mới hiểu mỗi ngày trôi qua, má con vất vả và rã rời thế nào. Mỗi đêm đến, má con sẽ mang cả ngày mai vào giấc ngủ để con và em con có được những điều tốt đẹp nhất.

Con yêu má! Rất nhiều! 

Thứ Hai, 31 tháng 10, 2011

Màu của cơn mưa

Chiều nay, sau khi về đến nhà, tôi ngồi thừ ra trước cửa phòng lắng nghe nỗi rã rời sục sạo cơ thể, cái đầu và trái tim mình. Bỗng dưng tôi thấy trời mưa. Nhìn ra không gian trước mắt, tôi thấy cảnh vật đang nhuốm màu mưa - màu của cơn mưa. Nhưng sự thật, khi nhìn xuống những mái tôn và mặt đất, tôi không thấy dấu hiệu gì của cơn mưa: Không tiếng động, không ướt át, không gió. Vậy thì mưa ở đâu?

Mưa ở trong lòng tôi?

Vậy là hết tháng 10. Cũng những ngày này 1 tháng trước, tôi dự định viết 1 entry về tháng 9. Vậy mà tháng 10 kéo tôi vào những thứ bận rộn không tên, làm cuộc sống của tôi vất vả vô cùng.

Phải! Vất vả vô cùng. Và mệt mỏi vô cùng.

Cái đầu bé dại của tôi từng thắc mắc làm sao má có thể cố gắng nhiều trong bận rộn như thế. Má bận đến nỗi tôi thương má đến rã rời. Tôi không hiểu động lực nào mà má có thể sống như thế nhiều năm trời. Chị em tôi lớn lao với má vậy sao?!

Giờ thì tôi hiểu, cũng giống như má lớn lao thế nào với chị em tôi. Giống như anh lớn lao thế nào với tôi. Để tôi có thể cố gắng rất nhiều chỉ để anh không phải dằn vặt về tôi.


Mưa ở trong lòng tôi? Tuôn trào đến nhuộm màu cả đôi mắt tôi? Ai cũng bảo mắt tôi sinh ra chi mà buồn quá, đến cười cũng buồn rã rời. Và chẳng khi nào thấy được hạnh phúc ánh lên. Phải! Bởi tôi có bao giờ cảm thấy hạnh phúc đâu. Cuộc sống thiếu vắng hạnh phúc - kể cả thứ hạnh phúc nhỏ nhoi nhất. 

Tối qua B khóc. Uống say và bật khóc: "Tui say rồi. Bỗng thấy nhớ D. Ngồi giữa bạn bè mà cũng nhớ. Khóc nhé bà!? Cho tui khóc nhé? Chỉ đêm nay thôi. Mai tui sẽ lại là tui...". Tôi đã thôi khóc khi thấy nhớ anh. Không phải vì nỗi nhớ đã nhạt phai trong tôi, mà vì nỗi nhớ đã chuyển sang một trạng thái khác: trạng thái của sự chấp nhận - như tôi đã nói với B. Chấp nhận hiện tại thôi. Luyến tiếc thì chỉ hoặc buồn hoặc căm hận. Vì thế nên, chấp nhận thôi. Chấp nhận nhé B!?

Lâu lắm rồi từ ngày ấy, tôi không còn say thêm lần nào nữa. Nhưng tôi tự biết tận sâu đáy lòng mình là gì, và khi say, tôi có lại khóc không. 

Cũng như tôi biết trời chiều nay thực ra có mưa không, và đôi mắt tôi đang nhìn thấy điều gì...