Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2011

Con đường

“Những gì đã trải qua…hãy cứ để nó thành sức mạnh và động lực chứ đừng bao giờ để nó thành gánh nặng trong em”

Không ai có quyền chọn nơi mình được sinh ra, nhưng sẽ quyết định mình sống như thế nào. Cũng như, không ai chọn được người mình sẽ gặp và yêu trên cõi đời này, nhưng quyết định tình yêu của mình sẽ đi về đâu.

Và thế đấy, anh đi. Bỏ em chới với giữa muôn vàn đau đớn. Em hay lật lại những trang cũ, đọc không cốt để chôn vùi mình mãi trong nỗi đau, mà để khắc ghi vết đau này, làm bài học vắt vai để đôi bàn chân cứng cáp hơn trong mấy mươi năm cuộc đời còn lại. Nhưng những trang quan trọng nhất, những trang anh và em giao nhau, mà không phải những trang lìa xa, thì em chẳng bao giờ dám đọc lại. Đớn đau là thế!

Em sợ chính mình!

Em nhận ra là khuôn mặt sống của mình dở đến nỗi ai nhìn vào cũng thấy em đang đau! Khi Bôn nói: “BBB biết BBV đang như thế nào!”, em thấy hẫng, thứ cảm giác hẫng không phải lần đầu em có.

Những lời anh dặn ngày xưa, em đều không làm được. Em sống héo hắt, gầy gò, nỗi mệt mỏi cất sâu vào lòng, chỉ dám viết lên đây và nghĩ đến trong những giấc mơ, thì ai cũng nhìn thấy trong mỗi nụ cười của em. Những gì đã trải qua – cả khổ đau và hạnh phúc – em đều không biến được chúng thành động lực. Em sống nhạt, yếu ớt và lặng lẽ - thứ lặng lẽ không hề nội lực. Và ngay cả lúc này đây, khi ngồi đây viết những dòng này, em cũng không còn có thể cảm nhận được vai trò của chúng trong cuộc đời mình nữa. Chúng đâu phải những điều em thật sự muốn làm, chúng giúp gì được em? Hay chỉ vô nghĩa là những con chữ cứ lặp đi lặp lại với cùng một nội dung, từ ngày tháng này sang ngày tháng khác?

Chữ nghĩa cứ thế lìa xa ý niệm và niềm đam mê của em. Em chán viết, vì chẳng còn có thể tìm được một chân trời nào ở viết lách. Nhưng em cũng hèn nhát đến nỗi không chấp nhận được rằng chính mình không còn muốn viết và không còn có thể viết nữa. Bao lần em đã cúi đầu, đã dối long, hay chân thực 1 cách trốn tránh khi người khác hỏi rằng em còn viết không, viết nhiều không, hay đại loại thế. Có những thứ trăn trở mãi chẳng nặn ra được một con đường.


Nhưng trong thực tâm, em không cam tâm rằng mình sẽ không còn viết được nữa. Cuộc đời em, không còn viết nữa, thì em còn gì bây giờ? Em không biết rằng mình còn yêu thứ gì khác ngoài cái nghiệp viết và những con chữ nhiệm màu. Chưa có thứ tình yêu nào bền bỉ trong em nhường ấy. Giờ, bảo em không yêu nữa, em biết làm sao?

Có những thứ trăn trở mãi chẳng nặn ra nổi một con đường.

Thèm biết bao một chân trời ở trong lòng bàn tay. Không chênh vênh, xa vời và đầy đau khổ.

3 nhận xét:

  1. Chân trời sẽ là những thứ gì đó xa vời và mơ hồ bởi dường như đó là sự bất tận -bất tận của tuyệt vọng và đau khổ . Sâu thẳm trong trái tim mình , khi không còn đủ động lực , sẽ là thứ bản năng chân thực . Em cần một bờ vai hay sự nổi loạn của cô đơn ?Em có đang mộng du sống , mộng du học tập ...?Chỉ có chính em , bản thân trong con người đã được em từng trui rèn , từng xúc cảm , từng yêu , từng giận , từng ghét , từng thất vọng ... mới có thể giúp em vượt qua lúc này.Hãy tìm một dự án lớn và nỗ lực viết , viết để quên , viết để sống , viết để thấy mình còn có ích, viết để mạnh mẽ , viết để cuộc sống còn mỉm cười với em ...Chúc em vượt qua sự khó khăn lúc này !

    Trả lờiXóa
  2. Chào bạn, mình là Vũ Chi - biên tập viên chuyên mục chơi blog của báo Ngoisao.net. Mình thấy những bài viết của bạn rất thú vị. Xin hỏi, mình có thể đăng trên chuyên mục chơi blog của báo để chia sẻ với các độc giả được không?
    Mong sớm nhận được hồi âm của bạn. Cảm ơn bạn rất nhiều! Chúc bạn một ngày mới tốt lành!:)

    Trả lờiXóa
  3. Vâng. Em rất vui ạ! Chị liên lạc với em qua mail nguyendangtuongvi@gmail.com nhé!

    Trả lờiXóa

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!