Thứ Năm, 19 tháng 11, 2015

Sự tích cây trinh nữ

Trưa nay đọc được một câu chuyện cổ tích đậm chất người lớn. Câu chuyện có thể tóm tắt thế này:
SỰ TÍCH CÂY TRINH NỮ
Có một gia đình nọ, ba đời phụ nữ nối tiếp đều chờ chồng suốt kiếp. Người bà chờ chồng đến chết, người mẹ chờ chồng đến tận khi hai màu tóc mới thấy ông trở về. Khi người mẹ mang thai, hằng ngày khẩn trời phật để con họ là con trai. Thế nhưng ông trời không toại nguyện. Họ sanh một cô con gái.
Từ ngày bé, cha mẹ đã cố hết sức ngăn cấm cô gặp gỡ những người lính. Nhưng bất trắc thay, đến tuổi thiếu nữ, cô lại mang lòng yêu và thề nguyền với một chàng lính. Chàng lên đường từ ngày râu tơi lún phún đến khi đầu hai thứ tóc mới trở về. Trong suốt 30 năm tòng quân, anh ta lập nhiều công trạng, gần nhất, anh ta đã một nhát giết chết người bạn thân nhất của mình vì người bạn ấy bị vua nghi ngờ có ý làm phản. Vua ban cho anh ta rất nhiều bổng lộc cùng một chiếc đai vàng và cho phép anh ta về thăm quê nhà.


Anh ta vinh quy bái tổ. Cô gái ngày xưa vẫn lầm lũi chờ đợi anh ta. Nhưng lúc này, anh ta không còn là chàng trai râu tơ lún phún ngày xưa nữa. Anh ta đã trở thành gã đàn ông với đôi bàn tay nhuốm đầy máu, đôi mắt sắc lạnh và gương mặt không biết cười. Ngày cưới, anh ta ngà say và bốc phét về những chiến công đẫm máu của mình với dân làng. Người trinh nữ trong trang phục cưới dát vàng cảm thấy ghê rợn. Cô lảo đảo trở về phòng. Ngồi trong phòng tân hôn, cô nghe thấy tiếng những hồn ma đang gọi tên chồng cô. Tiệc tàn, chồng cô vào phòng ôm cô. Bỗng dưng cô nhìn thấy sau lưng chồng mình là bóng một người phụ nữ, cô ta liên tục gọi tên chồng cô và bảo, hãy trả lại chồng cho cô ta, trả lại cha của 5 đứa con của cô ta. Đó là hồn ma của vợ người bạn mà chồng cô vừa mới giết. Người trinh nữ nhìn xuống đôi bàn tay chồng mình và thấy một đôi bàn tay đầy máu.
Bi kịch đã đi vào hồi kết. Người trinh nữ run rẩy bảo:
- Chàng hãy cười với em đi. 30 năm ra đi, giờ chàng trở về và không hề cười với em. Chàng không yêu em sao?
Người vệ sĩ của vua không biết cười. Anh ta nhớ lại xem lần gần nhất, mình đã cười ra sao. Và thật sự anh ta không biết làm gì khác ngoài việc nhe hai hàm răng. Người trinh nữ hoảng sợ và đau khổ. Cô khóc suốt cái đêm dữ dội ấy. Người chồng không biết cười ấy đã rơi nước mắt:
- Nàng ghê tởm ta sao? 30 năm qua ta vẫn luôn tìm mọi con đường để có thể về với nàng.
Nhưng mọi thứ đã muộn.
Người chồng thẫn thời la hét, cầm kiếm chém nát hết gian phòng tân hôn rồi trở về cung tìm vua để đòi lại gương mặt biết cười cùng trái tim trọn vẹn cho anh ta. Vua đã giết anh ta ngay lúc đó. Còn người trinh nữ thì lầm lũi sống như thế đến chết, trái tim tổn thương làm cô ta sợ hãi tất cả mọi thứ. Sau đó, cô hoá thành cây trinh nữ.
Những loài hoa cỏ kiêu kì khác đã hỏi, vì sao một loài hoa dại, bò rạp trên mặt đất như cô mà cứ chảnh choẹ, hễ ai chạm đến cũng co người lại. Cô bảo, cô sợ những xao động ấy mang người yêu khi xưa đến với gương mặt lạnh lẽo và không biết cười.
Trong câu chuyện bi thương này, rõ là không ai có lỗi.

Thứ Ba, 17 tháng 11, 2015

Đã hết chưa, những tháng ngày này...

Cuộc đời có những đoạn bão tố ập đến đủ khiến người ta đổi thay hoàn toàn. Mình đang trải qua một đoạn như vậy.
Khi mà mọi thứ đủ áp lực để khiến một người từng rất hồn nhiên cách đây chưa lâu, giờ ngày nào cũng khóc. Sáng khóc, trưa khóc, chiều khóc, tối khóc, khuya khóc. Bất kể lúc nào. Ban đầu còn chịu đựng nổi thì nằm khóc một mình từ ngày này qua tháng khác. Rồi khi bắt đầu thấy dễ chịu hơn, và cũng vì đã không còn đủ sức chịu đựng, nên mỗi khi khóc lại gọi một ai đó, bạn bè, các chị, các anh, các em. Có lúc cũng đã gọi ba. Nhưng vừa nghe tiếng ba hỏi "Có chuyện gì hả con?" là lại nín thinh rồi tắt máy.

Khi mà sóng gió đủ giết chết những cố gắng cuối cùng của bản thân mình. Ngay đến cả cái nghề mà mình đã cố gắng học tập, rèn luyện suốt hơn 5 năm qua, giờ đây, khi đã thành nghề và có thể kiếm cơm, mình cũng cảm thấy mỏi mệt với nó. Cảm thấy nó chẳng dành cho mình. Chẳng biết mình là ai.


Khi mà một ai đó trong đời đã cùng mình yêu thương và đợi chờ nhau gần 3 năm trời cũng mang đến cho mình một quãng đời giành hết cả phần đớn đau cả đời gom lại. Bạn bảo, đi qua được đoạn đời này, mày sẽ cứng cỏi vững vàng hơn. Và từ đây, mình biết mình là ai, mình đang ở đâu. Cuộc đời không rộng rãi như mình vẫn nghĩ và vẫn cố đấu tranh bằng sự học để đi con đường mà mình đeo đuổi từ bé. Mình cuối cùng cũng chỉ là phụ nữ, một phụ nữ Á Đông. Chị bảo, người phụ nữ nào cũng một lần phải chịu đựng những điều này. Kẻ nào hại em, kẻ nào cười trên nỗi đau này là vì kẻ ấy chưa tới số. Mà đã là số phận, không sớm thì muộn.
Lời an ủi nào cũng thật là đắng cay!
Có đôi lần ta khóc cho nhau
Chỉ bởi vì, ta yêu nhau quá
Có đôi lần ước ta là đá
Để một đời không biết đớn đau.

Những ngày dài ta một dạ đinh ninh
Ở ngoài đời người ta yêu nhau cả
Có ngờ đâu người ta mặc cả
Trả vay đâu phải chuyện vô thường.

Ta cần người chia sớt mông lung
Ta yêu người cho ta hò hẹn
Ta thương người vì ta mà bỏ
Cả chân trời. Chỉ để còn nhau.
25.10.15

Thứ Hai, 9 tháng 11, 2015

...

Ta có thể tha thứ cho nhiều người. Nhưng vì sao không tha được cho chính mình?



Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015

Một bờ mi cong, vùng tóc nhớ...

"Để sống thêm đôi lần trẻ thơ"
Gửi nỗi nhớ này đến tháng 7 yêu thương năm ấy, mọi thứ đã bắt đầu.


Thứ Ba, 7 tháng 7, 2015

Anh đâu phải...

"Anh đâu phải tiên phật
Mà nhìn ra khoảng trống, thấy được vạn vật 
Đâu phải thánh thần
Để xem nỗi nhớ là hư vô. 
Anh đâu phải một người nằm mộng
Để thấy em vẫn ở đây"
(Đỗ Bảo)



Thứ Hai, 6 tháng 7, 2015

Em sẽ để dành


Hôm nay đọc được một câu chị Phương Thảo đã viết thế này: "Có những ngày em mến anh, có những ngày anh mến em, nhưng không có những ngày ta mến nhau". Câu nói chạm đến một nơi sâu kín trong lòng mình.


Cũng từng có những ngày, những tháng, những năm, mình đã thích một người đến chết đi được. Mình nhớ chứ, những sáng sớm mù sương vừa gặm bánh mì vừa nhắn tin hỏi anh dậy chưa; những khi giữa một bàn nhiều bạn bè, chiếc ghế bên cạnh anh đã luôn chừa trống - để cho mình; cái blog anh tạo nên và chính tay mình đã huỷ; những khi gắng làm mọi điều để anh vui, kể cả những điều ngốc nghếch... Rồi sau đó là những chiều dài ngồi chết lặng ở ban công một quán cafe ven biển, những ngày vừa ôn thi đại học vừa khóc, và buổi chiều mình đã khóc ở Quy Nhơn, sau khi hoàn thành môn thi cuối. Lý do hẳn nhiên không phải là mình không thi được, vì sau đó mình đã đậu mà điểm không hề thấp.

Mọi thứ trôi qua như một giấc mơ. Trịnh bảo, "kỷ niệm nào cũng đáng nhớ, nhưng cứ phải quên đi". Phải, là thế! Phải quên đi.

Thật xuẩn ngốc khi ai đó cho rằng phải thật nhiều đuôi, thật nhiều vệ tinh, râu ria các thứ thì bản thân mới có giá trị. Với mình, đẹp nhất vẫn là suốt đời chỉ có một người. Nhưng bản thân mình không có được may mắn ấy.

Cuộc sống vẫn trôi. Cả hai chúng ta đã không bao giờ có thể kết nối, không bao giờ có thể hò hẹn, không bao giờ biết thêm gì về nhau ngoài diện mạo, không bao giờ có thể thấu hiểu và yêu thương nhau thêm nữa, không bao giờ...không bao giờ...

Rõ ràng là mọi dòng sông vẫn chảy, cho dù ai đó đánh rơi ở đó là nước mắt, gia tài, tuổi trẻ, sinh mệnh hay là kí ức, tình yêu. Tất cả sẽ trở thành gia vị cho đời. 

Ừ, là gia vị cho đời!