Chủ Nhật, 24 tháng 3, 2013

"Kỷ niệm nào cũng đáng nhớ, nhưng cứ phải quên"



Diễm của những ngày xưa

Thuở ấy có một người con gái rất mong manh, đi qua những hàng cây long não lá li ti xanh mướt để đến trường Đại học văn khoa ở Huế.

Nhiều ngày, nhiều tháng của thuở ấy, người con gái ấy vẫn đi qua dưới những vòm cây long não.

Có rất nhiều mùa nắng và mùa mưa cũng theo qua. Những mùa nắng ve râm ran mở ra khúc hát mùa hè trong lá. Mùa mưa Huế, người còn gái ấy đi qua nhòa nhạt trong mưa giữa hai hàng cây long não mờ mịt.

Nhà cô ấy ở bên kia sông, mỗi ngày phải băng qua một cây cầu rồi mới gặp hàng long não để đến trường.

Từ balcon nhà tôi nhìn xuống, cái bóng dáng ấy đi đi về về mỗi ngày bốn bận. Thời buổi ấy những người con gái Huế chưa hề dùng đến phương tiện có máy nổ và có tốc độ chóng mặt như bây giờ. Trừ những người ở quá xa phải đi xe đạp, còn lại đa số cứ đến trường bằng những bước đi thong thả hoàng cung. Ði để được ngắm nhìn, để cảm thấy âm thầm trong lòng, mình là một nhan sắc. Nhan sắc cho nhiều người hoặc chỉ cho một người thì có quan trọng gì đâu.

 


Những bước chân ấy từ mọi phía đổ về những ngôi trường với những cái tên quen thuộc, đôi khi lại quá cũ kỹ. Ði để được những con mắt chung quanh nhìn ngắm nhưng đồng thời cũng tự mình có thì giờ nhìn ngắm trời đất, sông nước và hoa lá thiên nhiên. Long não, bàng, phượng đỏ, muối, mù u và một giòng sông Hương chảy quanh thành phố đã phả vào tâm hồn thời con gái một lớp sương khói lãng mạn thanh khiết. Huế nhờ vậy không bao giờ cạn nguồn thi hứng. Thành cổ, đền đài, lăng tẩm khiến con người dễ có một hoài niệm man mác về quá khứ hơn và một phần nào cũng cứu rỗi cho con người ta khỏi vành đai tục lụy. Và từ đó Huế đã hình thành cho riêng mình một không gian riêng, một thế giới riêng. Từ đó con người bỗng đâm ra mơ mộng và ước mơ những cõi trời đất như không có thực.

Nhưng thật sự thực và mơ là gì? Thật ra, nói cho cùng, cái này chỉ là ảo ảnh của điều kia. Và với những ảo ảnh đó đã có một thời, khá dài lâu, những con người lớn lên trong thành phố nhỏ nhắn đó đã dệt gấm theo hoa những giấc mơ, giấc mộng của mình.

Ðó cũng là thời gian mà mỗi sớm tinh mơ, mỗi chiều, mỗi tối, tiếng chuông Linh Mụ vang xa trong không gian, chuyền đi trên dòng sông để đến với từng căn nhà khép hờ hay đang đóng kín cửa.

Thời gian trôi đi ở đây lặng lẽ quá. Lặng lẽ đến độ người không còn cảm giác về thời gian. Một thứ thời gian không bóng hình, không màu sắc. Chỉ có cái chết của những người già, vào mùa đông giá rét, mới làm sực tỉnh và bổng chốc nhận ra tiếng nói thì thầm của lăng miếu, bia mộ ở những vùng đồi núi chung quanh.

Trong không gian tĩnh mịch và mơ màng đó, thêm chìm đắm vào một khí hậu loáng thoáng liêu trai, người con gái ấy vẫn đi qua đều đặn mỗi ngày dưới hai hàng cây long não để đến trường. Ði đến trường mà đôi lúc dường như đi đến một nơi vô định. Ðịnh hướng mà không định hướng bởi vì những bước chân ngày nào ấy dường như đang phiêu bồng trên một đám mây hoang lạc của giấc mơ.

Người con gái ấy đã đi qua một cây cầu bắc qua một dòng sông, qua những hàng long não, qua những mùa mưa nắng khắc nghiệt, để cuối cùng đến một nơi hò hẹn.

Hò hẹn nhưng không hứa hẹn một điều gì. Bởi vì trong không gian liêu trai ấy hứa hẹn chỉ là một điều hoang đường. Giấc mơ liêu trai nào cũng sẽ không có thực và sẽ biến mất đi.

Người con gái đi qua những hàng cây long não bây giờ đã ở một nơi xa, đã có một đời sống khác. Tất cả chỉ còn là kỷ niệm. Kỷ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên. Người con gái ấy là Diễm của những ngày xưa.


Trịnh Công Sơn

Thứ Hai, 25 tháng 2, 2013

Tự vấn

Tuổi trẻ dần lấy đi hết những mơ ước thiếu thời của tôi.

Cũng chừng này khoảng 4 năm trước, tôi giàu mơ ước lắm. Cả niềm tin nữa! Ấy là cái thuở mà con người sống trong những giấc mơ đẹp nhất thời niên thiếu. Thời ấy, tôi viết sung sức lắm. Chất viết thì chẳng bằng ai cả, nhưng sức viết dồi dào vô cùng. Gì cũng viết được :) Đôi khi có cảm giác nếu mà bị cấm đọc và không viết được nữa thì chắc là chết mất. Ấy thế mà, hơn hai năm sau đó, tôi bỏ viết. Bỏ hẳn! Cũng không hiểu là vì mình hồi nhỏ ngớ ngẩn hay vì mình bây giờ yếu đuối nên đánh mất chính mình. Cuộc sống đôi lúc thật khó để nói nên lời...

Chừng này 3 năm về trước, tôi từng mơ ước mình sẽ có một hội bạn và một người yêu yêu phượt và nhiếp ảnh, để cùng sẻ chia với nhau đam mê và những cung đường. Chuyến đi để đời mà chúng tôi để lại sau những năm tháng đại học là xuyên Việt bằng xe máy, dĩ nhiên là với rất nhiều chặng dừng. Giờ đây, sắp kết thúc thời đại học, tôi không có được những người bạn quý ấy, cũng không hề mở lòng yêu ai. Sức khỏe cũng tệ đi hẳn, khiến tôi mất đi ít nhiều sự can đảm. Sự trưởng thành luôn đầy đắng cay.



Chưa bao giờ tôi phát biểu trước ai rằng tôi không hài lòng với ngành học của mình. Vì đó là sự lựa chọn của tôi. Chắc chỉ có gia đình tôi mới biết được rằng thời điểm đưa ra sự chọn lựa, sự minh mẩn của tôi đã đi chơi mất rồi :) Nhưng tôi không trách cứ, hối hận. Thay vào đó, tôi tìm cách khắc phục quá khứ. Biết đâu, có một định mệnh khác mở ra với mình sau mỗi sai lầm! Định mệnh luôn khó chấp nhận như vậy đấy.

Còn nhiều, nhiều ước mơ nho nhỏ nữa cũng dần chết. Tôi cũng dần chấp nhận được mình khô cứng, yếu ớt bây giờ. Mọi người đều như tôi hay chỉ có tôi là kẻ lạc dòng trên cõi đời này?

Sau tất cả, tôi còn lại gì?

Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

Mưa đêm

Thèm một cơn mưa đêm.

Đã bao lâu rồi, tôi không còn nhớ nữa, tôi không còn chập chờn giữa một cơn mưa đêm. Cách đây chừng10 năm, ba má tôi xây một căn nhà mới cạnh căn nhà cũ và trang hoàng rất đẹp để sống cùng ông bà. Nhà xây xong chưa bao lâu thì ông bà tôi mất. Hai căn nhà trở nên quạnh vắng. Để chăm nom từ đường cho ông bà đỡ hiu quạnh, gia đình tôi dọn về sống ở nhà cũ. Ngôi nhà mới bỏ hoang từ độ đó đến giờ. Cũng đã 7 năm. Không đếm thì thôi. Nhưng giờ nhẩm lại, thấy xót xa vô cùng!

Sau đó thì tôi vào cấp 3 rồi đại học, em tôi cũng vậy. Ba má tôi không xây sửa nhà nhà cửa nữa, mà dồn vào vun đắp cho chị em tôi. 

Ở nhà ông bà, ba mẹ con tôi sắp xếp chỗ ngủ ở gian nhà thoáng nhất. Mái ngói của gian nhà này trải mưa nắng đã mấy chục năm qua. Tôi thường nghĩ, lỡ may ngày nào đó nó sập, người đau nhất chắc là ba tôi, còn người lạnh nhất là ông bà tôi. Những đêm mùa đông, mưa theo mái ngói lâu năm ráy ướt giấc ngủ chị em tôi. Những đêm ấy, má thường mất ngủ, xoay sang đắp chăn và ôm chị em tôi. Má tôi không nói về niềm ao ước một căn nhà. Nhà, ba má tôi đã có. Nhưng còn nhiều vướng bận để sung túc trong căn nhà ấy. Cả chị em tôi cũng vậy. Không đứa nào muốn để ông bà lạnh lẽo trong căn từ đường này. 


Những đêm mùa đông có mưa ở quê tôi lạnh lẽo lắm! Từ ngày biết buồn, tôi thường không ngủ được vào những đêm như vậy và nằm nói chuyện với má. Thi thoảng, tôi sợ nói chuyện với má lắm. Tôi sợ má buồn khi biết tôi buồn cuộc sống ra sao, tôi đã mất những ai, tôi đã mất những gì. Gần 1 năm rồi, má cũng không hay tôi đã mất Q.

Đã 2 năm nay, SG trong tôi không còn mưa đêm nữa, và đời tôi cũng vắng hẳn những cơn mưa đêm. Lòng tôi bình yên hẳn, hiếm hoi những đêm thế này. Đêm nay trở mình, tôi bỗng khao khát một cơn mưa đêm ào ạt gõ ngoài hè. Và tôi sẽ rúc mình vào chăn, cảm nhận hơi ấm từ vòng tay má. Những giấc ngủ ít mộng mị đi, ít bất an đi. Nói mới nhớ. Dạo này không biết làm sao mà hay mơ thấy ba má, thấy B, thấy người yêu cũ, thấy mất mát, thấy nỗi sợ bơ vơ.

Yên ắng quá! Nhiều khi, lặng lẽ đâu đã là bình yên.
27.01.2012

Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

Những chuyện không tên (2)

Bỗng dưng, tôi muốn viết nhiều về Watanabe và Kikuzi. Khi tiếp xúc với Murakami và Kawabata, rất nhiều hoang mang ập đến trong tôi. Con người phức tạp đến vậy sao? Đàn ông phức tạp đến vậy sao? (Nếu) tôi cũng phức tạp như vậy, tôi có dám đối mặt với chính mình? Tôi có chấp nhận chính mình...

Tôi đã từng không thể chấp nhận chính mình. Một thời gian dài, tôi không thể chấp nhận nổi chính tôi đầy u buồn, đầy phức tạp, đầy mông lung. Đầu tôi căng ra, mắt tôi chảy máu, môi tôi khô rốc, bàn tay tôi đau nhức, còn đôi chân dợm hướng nào cũng không dám bước sang. 


Vậy nên, tôi đã thay đổi. 


Giờ phút này đây, phần nào, tôi thanh thản với chính mình - TÔI LÍ TRÍ.




Sáng nay, trong một phần nghìn giây, tôi bỗng nhớ Watanabe và Kikuzi, cùng cái chết của Naoko và Ota, như một mảnh kí ức đậm sâu nào đó cắm rễ vào tiềm thức, và một sáng thức dậy, bỗng cựa quậy, làm ta đau. (Trách sao được, Murakami và Kawabata đã đi cùng tôi suốt những tháng năm khó khăn nhất của tuổi trẻ). Vì gì mà Watanabe và Kikuzi đau khổ đến vậy?


Khi trước, tôi chỉ hiểu một cách mông lung và hoang mang về sự đau khổ của những chàng trai ấy khi một trong hai người tình vừa qua đời, trong điên loạn. Khi ấy, trong tôi chỉ tồn tại một con người duy nhất: Tôi cũng đau khổ như Watanabe và Kikuzi. Tôi không hiểu những cô gái đến sau. Họ mang lại ít đam mê hơn, họ không đòi hỏi đam mê từ người yêu của mình. Có tội nghiệp không? Còn Naoko và Ota mãi mãi không bao giờ chết.


Tôi là ai? Watanabe, Naoko hay Midori?

Những chuyện không tên

Tháng 5, tháng 7 và tháng 12 là những tháng buồn nhất của quê tôi.

Tháng 5, hội hè lên, lễ Cầu Ngư rước Cá Ông về mâm trên của những cái đình lớn nhất, và cũng lần lượt đưa tiễn linh hồn những người trẻ về cửa biển. Nhjều gia đình, bố mẹ muộn con, chỉ được một mụn con duy nhất, cũng phải đắng lòng tiễn con đi. Tôi có hai người anh qua đời vào tháng 5, một người đuối nước, một người tai nạn giao thông ở Đèo Cả. Cả hai qua đời khi bằng tuổi tôi bây giờ, đều vào độ xuân xanh nhất. Chưa có cái Đoan Ngọ nào buồn đến thế với dòng họ tôi.


Tháng 7 là cái tháng gay gắt, khó thở nhất quê tôi, cũng là tháng hoan hỷ hay tệ hại với nhiều gia đình. Tháng mùa thi mà! Người già chết nóng, thanh niên tự sát. Bạn tôi ra đi vào một ngày tháng 7 trời cao xanh lắm. Vài năm trở lại đây, quan niệm đậu rớt đã thoáng hơn. Rớt đại học thì có cao đẳng, trung cấp, dạy nghề. Rớt công lập thì có bán công, dân lập. Nếu bạn tôi sinh ra muộn đi vài năm, liệu có khác? Không phải bao giờ người ta cũng được lựa chọn cách mình ra đi.


Ông tôi và ông tôi cũng qua đời vào tháng này. Em trai tôi đã thôi khóc vài tháng sau đó. Ngày đó, em tôi còn bé quá. Nhưng, cũng đã nhjều năm trôi qua, nỗi buồn không thể nào nguôi trong lòng những người lớn trong gia đình. Ba tôi không bao giờ động tay tới điện đài trong nhà nữa. Ba tôi sợ lỡ may, chị em tôi cũng bơ vơ như ba.



Tháng 12, là sự tắt ngấm của những linh hồn lay lắt. Có 1 mùa đông, kèn tang ngày nào cũng thê lương réo làng trên xóm dưới quê tôi. Những đám tang ít tiếng khóc hơn, dày đặc và khó thở hơn. Có vài mùa đông khắc nghiệt như thế. Người già k trụ nổi. Còn người trẻ, sẽ đón mùa xuân tới bằng chiếc khăn tang ứ nước ở trên đầu. 


 Bà tôi đã qua khỏi tháng 12. Bà tôi mất vào mùng 5 tết.

Những năm tháng đó, dòng họ tôi đầy tang tóc. Người già, người trẻ nối nhau ra đi.


Tôi đã có cháu. Giờ thì, thế hệ tôi trở thành những bậc làm cha, làm mẹ. Còn cha mẹ tôi thì trở thành ông, bà. 


Rồi thì, tôi cũng sẽ bơ vơ?

Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2012

Nỗi nhớ


"Đôi khi bà hỏi tôi sao dạo này không đến
Cái cô kia vẫn có khi vác ba lô giá vẽ ghé về…
Tình trong tay một hôm biến mất
Yêu là những tách cà phê!"
("Cafe hẻm" - Nguyễn Hữu Hôn)

Tôi muốn mượn lời anh Hôn để kí lại vài lời ngắn ngủi của tôi đêm nay.
Rất nhiều lần trong đời, người ta xòe hai bàn tay mình ra và ngỡ ngàng thấy cổ họng mình đắng ngót như vừa nhấp vào một ngụm cafe mặn chát. Thực ra, TÌNH hoàn toàn không phải là một thứ có thể nắm được trong lòng bàn tay để mà một hôm nào đó bỗng thấy mình tay trắng. Thế nhưng, người ta vẫn nhiều lần thấy mình tay trắng như thế.

Ừ, thì là một đêm rất buồn!


Càng lớn, quê hương trong tôi càng trở nên đắng lòng, xa vắng, khát khao. Như nỗi khát khao được nhảy ùm xuống thỏa thích vùng vẫy ở khúc sông quê buồn bã này.

Trường cũ. Giờ đã được xây mới khang trang lắm rồi. Nhưng tôi vẫn nhớ như in những năm tháng tuổi thơ mặc quần sọt chạy tung tăng cùng bạn bè. Mỗi sáng, điệp và phượng vẫn rụng lá vàng hết khoảnh sân mà ngày ấy, với chúng tôi là to lớn lắm.

Bức ảnh này từng được treo caption: "Người đồng hành của tôi trên con đường phía trước".
Hạnh phúc cũng mong manh như con người.

Ben


Anh hai

Quyên

Bức ảnh nổi tiếng nhất của tui :)

Tui tin rằng đây là cái hồi múp míp nhất trong tuổi trẻ của tui. Huhu.
Ừ, thì là những tháng năm buồn nhất!
Trên những cung đường!

Hơn 2 năm vào Nam, đã được qua phà nhiều lần. Mỗi lần đứng trên phà, tôi luôn nhủ lòng sẽ cố gắng tận hưởng và khắc sâu cảm giác lướt giữa mênh mông trời nước này, để sau này, khi con phà nhường chỗ cho những cây cầu, nó cũng còn lại trong kí ức của những người từng qua.

Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2012

"Kafka bên bờ biển"

Những khi buồn, tôi đều trở về nhà, lặng thinh nhiều giờ, và nằm đọc "Kafka bên bờ biển" (Haruki Murakami). Tôi tin rằng đây là cuốn sách tôi đọc nhiều lần nhất.

Từ năm 12 đến bây giờ, tôi đọc nó phải đến 100 lần. Nhưng kì lạ là, chưa khi nào tôi thấy mình đã tường tận, đã hiểu tròn vẹn nó. Mỗi khi đọc lại, tôi đều thấy vất vả, bòng bong, nặng t
rĩu như chưa từng đọc. Chỉ một điều duy nhất giống như dấu hiệu chứng tỏ tôi từng-biết nó, đó là, tôi có thể chọn đoạn tôi cảm thấy khi ấy tôi muốn đọc nhất. Cuốn sách cứ như một người tình hư hỏng: khó bảo, nhiều góc khuất, lắm nỗi buồn, đôi khi làm tôi bất lực. Nhưng, dĩ nhiên là, nó rất đẹp!


Lại lan man về kỉ niệm. Tôi mua "Kafka bên bờ biển" ở một nhà sách cũ đối diện cổng trường Đh Nhân văn. "Kafka bên bờ biển" nằm chễm chệ, lạnh lùng, khác biệt ở ngay chính giữa quầy, gây ấn tượng ngay cho khách. Ngày hôm ấy, tôi mua ở nhà sách đó "Cuốn theo chiều gió", "Bị thiêu sống", "Phía nam biên giới, phía tây mặt trời", "Ngầm", "Xứ sở diệu kì và nơi tận cùng thế giới", "Người tình Sputnik" và "Kafka bên bờ biển". Chừng ấy sách ngốn của tôi rất nhiều tiền. Ngày ấy, thật kì lạ, tiền không có, nhưng bao gjờ cũng đủ tiền mua sách. Còn bây giờ, đã làm ra tiền, nhưng chưa bao giờ cảm thấy đủ giàu để mua một cuốn sách, dù thích thế nào đi nữa. Mấy năm đại học vừa qua, tôi chỉ mua giáo trình. Sách đã mua ngày trước giờ vẫn chưa đọc hết, cũng nhiều lí do. Cuộc sống vốn buồn thế đấy!



Tất cả, giờ chỉ còn là kỉ niệm. Tôi không rõ, hành động vô thức khi buồn này của tôi có tốt cho trái tim mình không.
(Làng đại học, vì lí do không rõ ràng nào đó, để lại trong tôi rất nhiều tình cảm).

"Kafka bên bờ biển" để lại trong tôi "khoảng trống libido" :-) to lớn lắm. Tôi thấy mình, thấy tuổi trẻ, tuổi già, sự cô đơn cố hữu, lỗi lầm, sự hèn nhát, sự chạy trốn của lương tâm, sự bẩn thỉu, sự sợ hãi. Tôi thấy người tình cũ của-tôi. Tôi nhìn - bằng góc khuất sâu kín nhất của lòng mình, và bằng tấm lòng trắc ẩn, thứ tha nhất. Tôi - bằng con người sâu thẳm nhất đã cố giấu đi vài năm qua - cảm nhận Kafka, "Kafka bên bờ biển" và Franz Kafka.

Hay là tôi nên đổi sang đọc Kawa hoặc Kafka khi buồn?? :-) Không đâu! Khó lắm! "Người tình" nào đủ hiểu tôi và bí ẩn với tôi?