Thứ Tư, 20 tháng 10, 2010

Nhạt

Điều mình luôn sợ. Là mình bắt đầu thấy nhớ...
20-10 vô nghĩa.
Mệt mỏi. Cả ngày làm việc với những gã đàn ông k ra gì.
Tại nạn.
Cả người ê ẩm.
Bực bội.
Mệt mỏi.
K 1 cành hoa. K 1 lời chúc thật sự. k 1 hạnh phúc. k 1 êm ái thật tình.
Tất cả những điều ấy làm nỗi nhớ và nỗi thiếu thốn trong mình càng dâng lên dữ dội.
1 cuộc sống quá nhiều xáo trộn. K cân bằng nổi.
Cười nhạt. Nói nhạt. Vui nhạt. Hiểu nhạt. Tình người nhạt. Chính mình nhạt. Yêu nhạt.
Cả những cuộc gặp và những phút giây cũng ngắn ngủi và vội vàng.
Thành ra niềm vui và sự bình yên cũng vội vàng, chóng vánh.
Còn nụ cười và hào nhoáng cứ trải dài.

Thứ Hai, 18 tháng 10, 2010

Bảo

"khi người ta nói những câu đại loại như "sao cũng được", "nghĩ thế nào cũng được" có nghĩa là người ta đã vứt mình đi rồi đúng k mày?"
"mình mình vật lộn với những suy diễn. nhưng suy diễn chỉ làm khổ chính mình và người đó đúng k mày?"
"tao chịu hết nổi rồi. tự dưng tao thấy mình yếu đuối quá Vi ơi!".
biết khuyên mày thế nào đây Bảo!? khi tao cũng từng như vậy. và cứ phải đi cho qua hết đau khổ mới thôi được đau khổ.
giá mà mày ở đây, tao sẽ chạy đến và cho mày mượn bờ vai của tao.
tao chỉ có bờ vai và sự im lặng thôi.
tao hiểu Bảo ạ! nhưng tao k biết phải làm sao.
tao đã loay hoay, đang loay hoay. tao k nhìn thấy gì để nói cho mày 1 câu.
ngày mai mặt trời vẫn lên mà mày. đánh mất tất cả, chúng ta cũng còn lại chính mình mà!

Chủ Nhật, 17 tháng 10, 2010

Xa và gần

Hiểu 1 người và 1 người hiểu mình. thật khó có được điều ấy trên đời.
nhưng còn khó khăn hơn khi càng hiểu nhau, càng dễ đánh mất nhau.
đã quá nhiều mất mát. vì hiểu nhau và k hiểu nhau.
1 người gần đó mà cũng xa đó.
kí ức xa đó mà thật gần.
chính mình cũng mông lung.
điều gì làm nên sự chia cách?
điều gì làm nên sự chùn bước và ra đi?
tự dưng mình mông lung cả cách để yêu một người. làm sao để yêu một người!?
mông lung cả việc làm sao để đáng yêu trong mắt người khác.
mình cứ sần sùi như sự câm lặng trong mình.
bây giờ mình k hiểu ai, và cũng k ai hiểu mình. mà hiểu nhau làm chi. chỉ càng nhanh chóng xa nhau.
bạn bè, cứ chạm được vào một chút, mình cứ đưa 1 chút cái vỏ sần sùi thật sự ra, là tất cả lại tan biến.
vài người khác, chỉ cười và giật lùi.
có ai lặng người và chấp nhận k?
dạo gần đây mình sợ việc có ai đó tiến sâu vào cuộc sống của mình.
rồi cũng chỉ tan biến thôi.
tan biến hết thôi!

Thứ Bảy, 16 tháng 10, 2010

Đã qua

"Hãy ôm tôi đi và nhấm nháp vị ngọt của bắt đầu
Dẫu biết có ngày chúng mình sẽ không đi đến cuối
Nhưng bây giờ, em trong vòng tay, mắt nhìn tôi vời vợi
Tôi tiếc gì mai sau!?"

"Quay đầu lại có nghĩa là phá hoại
Là đập dần những thứ khổ công xây

Quay đầu lại có nghĩa là ... trở lại
Không thèm đi cho đến cuối cùng

Quay đầu lại hẳn nhiên là rất dại
Quá nửa đường con toan tính lung tung

Nhưng không quay lại mới chính là thậm dại
Khi biết rõ mười mươi mình không thuộc về chỗ-cuối-cùng"

Lâu lắm rồi, lật lại những dòng cũ đọc.
Mâu thuẫn thật.
Con người...!
Dẫu sao cũng qua hết rồi.
Mình cũng chẳng còn là mình. Hay mình lại là mình? Mình bây giờ mới là mình!?
Mình không biết.

Thứ Năm, 14 tháng 10, 2010

Thảng thốt

"hãy bay lên và chạm đến những áng mây
Maria Ave Maria
mạnh mẽ lên và đương đầu với những cơn sóng dữ
Maria Ave Maria"
Rock.
mình thích.
có những khi cái đầu tưng tưng của mình 1 bên nghe chua chát Lệ Quyên, 1 bên nghe rock.
um... khi người ta chán đời nhất, người ta khao khát sống nhất. hay khi người ta khao khát sống nhất, đó là lúc những nỗi chán đời chực chờ đẩy ta vào vực thẳm..!???
các bạn làm mình sống lại một mình dường như đã chết đi từ lâu lắm rồi. quá nhiều công việc và nhiệm vụ. nhiều khi thấy đuối khủng khiếp.
nhưng mình vui.
mình lại được là mình.
các bạn dễ thương lắm!
"dạo này tao thấy tao viết khủng khiếp mày ơi. nhưng tao cứ có cảm giác rồi tao sẽ bị đứt phựt 1 cách đột ngột".
"phải rồi. tao cũng từng viết khủng viết khiếp. nhưng trống rỗng. viết quanh viết quẩn k lóe sáng được điều gì. đó là lúc mình cô đơn nhất. nhưng điều ấy có nghĩa nỗi cô đơn chưa cùng cực. và rồi nó sẽ cùng cực. khi ấy mày sẽ bị câm. câm thật sự"
Bảo. tao hiểu mày đang thế nào. dẫu rằng chưa bao giờ tao hỏi và chưa bao giờ tao thật sự biết. nhưng cứ có cảm giác rằng tao hiểu mày.
nghe Maria đi mày. Kim Ah Yoong hát tuyệt lắm mày. khi nghe điệp khúc "Maria Ave Maria" vang lên, tao muốn hát, tao muốn khóc, tao muốn đi, tao muốn sống.
"anh có biết khi nào thì ngồi trước cửa sổ chat, người ta k bik nói gì k?"
"k"
"đó là khi có cái gì đó đang đổ vỡ"
thời gian là cần thiết, nhưng có những giai đoạn ta phải quyết định, kẻo sẽ rơi mãi mãi.
hôm nay, sao mình cứ nhớ 1 tiếng gọi "Vi!" thảng thốt vọng về từ kí ức.
"Vi!".
và mình rơi nước mắt. khóc mình quẩn quanh, mệt mỏi.
nước mắt của mình ngày trước.
tận sau này, gần 1 năm dài qua rồi, thi thoảng khi mệt nhọc và mờ mịt quá, mình vẫn nghe tiếng gọi ấy văng vẳng về.
gọi thảng thốt. như mình đã đi xa lắm, đã vuột hẳn khỏi thế giới ấy mất rồi.
và thật sự mình đã vuột hẳn.
đã đi thật sự.
có ai đó gọi mình ko?
mình thèm 1 đôi mắt dõi trông mình, 1 vòng tay dang sẵn, và 1 tiếng gọi thảng thốt.
gọi mình về.
chờ mình về.
mong mỏi mình về...
phía ấy... k một ai...

Thứ Tư, 13 tháng 10, 2010

Những vòng tay

Hôm nay đến lớp, cô giáo nói về những khó khăn của sinh viên và bao người bon bả giữa SG.
tự dưng mình rơi nước mắt.
tự dưng khóc.
tự dưng nhớ nhà.
tự dưng muốn gặp người thân.
tự dưng thèm gia đình.
những người xa quê san sẻ cho nhau chút gia đình. sao cứ thấy điều ấy xa xôi quá!! vì cuộc sống k cho phép người ta. và vì người ta quá vô tình.
giữa cuộc đời này, sao khó tìm được những vòng tay giang ra cho nhau k điều kiện đến vậy...!!

Giới hạn

"bao giờ Vi về quê?"
"tui chưa định về. nhớ nhà. nhưng k định về".
"sao vậy?"
"k muốn gặp vài người".
thật ra là k muốn gặp chính mình thôi.
4 ngày bận muốn phát điên. lòng vui khấp khởi. nhưng cái thèm tình thân của mình càng dâng lên não nề hơn.
"trông Vi cứng thật đấy. hét ra lửa. ai cũng phải nghe".
tui cũng yếu đuối thôi mà nhóm. nhóm mình chưa thấy tui lúc yếu đuối đó thôi. chỉ mong nhóm mình làm việc với nhau thật tốt.
thèm tình thân. thèm những nụ cười. thèm chân thành. thèm ấm áp.
nhưng giữa SG quá sôi động này. giữa cuộc đời đầy những cách ngăn này. có ai thật sự dành cho mình.
"anh rất ghét kiểu đàn ông đến với em mà thăm dò tình cảm của em. anh đã hi vọng người ta còn hơn thế nữa. nhưng hóa ra chỉ có vậy thôi..."
trăn trở chi mà nhiều vậy anh.
chúng ta tập cách chấp nhận thôi anh. chấp nhận những giới hạn. chúng ta cũng có những giới hạn mà. và hãy nghĩ đâu đó quanh chúng ta, có những người phải chấp nhận chúng ta.
SG những ngày k có nắng. mưa rả rích suốt.
mình k thấy lạnh. có 1 người thấy lạnh, thấy tê tái. nhưng mình thì k.
vì mình k đơn độc hay vì mình đã quá chai sạn rồi?
người ta bảo khi mình đã đi qua giới hạn, thì sẽ k còn cảm thấy gì nữa.
mình đã đi qua giới hạn của cô độc? hay vì mình k còn đơn độc?
mình k thể thoát khỏi cảm giác rằng người ấy k phải của mình, k phải dành cho mình.
"start a new love with a new person"
hôm nay Trinh để status vậy.
tao nói điều sau đây k phải dối lòng đâu Trinh.
mày đừng để cảm giác muốn kết thúc điều cũ thật nhanh làm mình nhầm lẫn.
tụi mình. đến giờ phút này k thể hi vọng và tin vào 1 sự bắt đầu khờ khạo và nguyên sơ như ngày cũ. tụi mình phải chấp nhận vết thương và giới hạn của chính mình và những người quanh mình.
mạnh mẽ lên mày. cứng cỏi lên.
tao cũng vậy.