Thứ Sáu, 11 tháng 3, 2011

Những nỗi buồn... (2)

Sáng nay ngủ dậy dọn dẹp cái rương gỗ. Vô tình chạm vào món quà ngày trước mình định tặng anh.
Định tặng... Có nghĩa là sẽ tặng, hoặc k bao giờ tặng. Và món quà ấy sẽ đến tay người nhận vào ngày nào đó. Hoặc sẽ k bao giờ.
Nhiều tháng trôi qua rồi, món quà ấy luôn nằm trong cặp mình. Đưa tay vào cặp, chạm phải là khắc khoải. Cách đây 2 ngày, mình phải lấy ra để giặt cặp. Thế mà tưởng đã lãng quên luôn.
Kỉ niệm dễ bị bỏ quên như vậy sao?
Dễ quên, nhưng lòng luôn khắc khoải bởi nó, ngay cả lúc đã quên, bởi cứ luôn dằn vặt trong lòng, mình đã quên mất điều gì vậy?
Mình nên quên.
Mình nên quên.
Nên quên tất cả.
Cả cái entry tràn ngập nỗi buồn này cũng k nên được viết nên.
Sáng nay mình lãng đãng và k tập trung. Những ngày thế này thường là hệ quả của ngày hôm trước, hoặc chí ít là cái đêm hôm trước bị stress, và sẽ dẫn đến hậu quả ít nhất là ngày hôm nay, mình sẽ k làm được gì.
Sáng nay, một nỗi buồn và ưng ức tụ lại trong lòng bởi nhiều việc và nhiều ngày qua, khiến nhiều ngày rồi, mình tưởng như k cất lòng lên vui được, dù niềm vui ấy có đột ngột và dâng trào.
Những lúc thật buồn, mình hay nghe Q&S. Chọn những pic có khúc dạo đầu thật buồn.
Sáng nay con chọn nghe cái pic có tên "Mama".
"Mama" của IL Divo.
"Bố mẹ đừng trách con sao quay lưng đi mà k ngoái đầu nhìn lại nhé..."
(Q&S)
Con thì luôn ngoái đầu lại, sau những bướng bỉnh và trả giá. Nhưng dường như là muộn cả rồi. Những sai lầm nối tiếp nhau nhiều năm qua, cho đến sai lầm sau chót đã giết chết lí tưởng sống trong con.
Con đã phải trả giá. Cho những ngày tháng đi tìm bài học để lớn lên.
Nói như N. thì là: "Đó là những trải nghiệm quý giá và nên có mà mày phải trải qua..."
Buồn k rõ lí do. K một cái gì rõ rệt nói thành lời để buồn. Nhưng cũng k phải là vô cớ.
Chị ạ! Chị đã phải loay hoay trong bao lâu? Em thì đã sắp 2 năm rồi đấy. Sắp 2 năm mất rồi. Và giờ, em k còn là em. Hay bây giờ em mới là em?
Có một điều em biết rõ, bây giờ, em đã sẵn sàng để gặp chị. Dù em có đáng chán đến thế nào.

Thứ Năm, 10 tháng 3, 2011

Những nỗi buồn

Hôm nay mình ngồi đọc hết 200 cái entry - khoảng thế - trong blog N.
Những nỗi buồn...
Đời nhiều nỗi buồn.
Cái blog ngôn từ rất đẹp, k phô trương tri thức. Luôn tỏ ra vui nhộn bằng ngôn từ tưng tửng. Nhưng cái nỗi buồn phảng phất k thể giấu được đi đâu.
Mình stress. Những ngày k nói k cười. Chỉ muốn ăn liên tục. Khóc thật dữ. Được ai đó yêu thương đến điên dại.

Thứ Ba, 8 tháng 3, 2011

T.

Hôm nay, mình đã phải thú nhận với T. là mình k hạnh phúc, k điên đảo hạnh phúc và mơ mộng như mình luôn cố tỏ ra.
T. thanh thản và vững vàng với tình yêu mới, sau nhiều vô vọng và dằn vặt bởi mình.
"Thứ gì là của mình thì mãi mãi là của mình. Còn nếu đã không là của mình thì dù có cố giành giật, thì cũng chẳng bao giờ có được".
"Nếu mình nghĩ điều ấy là của mình thì nó mãi mãi là của mình. Còn nếu mình cứ lo sợ mình sẽ mất nó, thì chắc chắn sẽ mất".
(By T. for me)
8-3 rồi. Mình hay nói đùa là mình "buồn thúi ruột". Nhưng thật sự thì mình buồn thật.
Rất buồn.
Cám ơn T.
Tui trong trái tim ông bây giờ đã ở một vị trí khác. Ông thanh thản và vững vàng với tình yêu mới. Với tui, đó là món quà lớn nhất.

Thứ Hai, 7 tháng 3, 2011

Vớ vẩn

Mình muốn viết một cái gì đó - cái gì đó thật nặng nề.
Mỗi khi lại gặp sức ép từ những thứ k ra gì, mà bản thân mình k đủ mạnh mẽ để phẩy tay phủi đi như phủi bụi, mình lại muốn nổi điên lên và k hiền lành nữa.
Tại sao mình phải hiền lành và chịu đựng? Tại sao phải tự nuốt đắng nuốt cay nuốt nước mắt nuốt quay quắt vào lòng và cố gắng tự thoả mãn mình? Tại sao mình phải cố nhắm mắt làm lơ cho những thứ k ra gì quay mòng mòng quanh mình?
Thật vớ vẩn và khốn nạn đi mà. Thật vớ vẩn. Nhảm nhí. Sao cuộc sống của mình cứ bị ám thị hoài bởi những thứ nhỏ mọn và khốn kiếp?? Cứ mỗi khi đi lên được một bước là lại bị níu ghì lại. Ghì lại để làm gì? Giành giựt của mình được cái gì? Giành giựt linh hồn mình à? Được gì k? Được sự thoả mãn? Thoả mãn cái gì? Thoả mãn lòng ích kỉ? Thoả mãn lòng ích kỉ rồi được gì? Nụ cười hài lòng độc ác? Nắm giữ trái tim ai đó bằng gương mặt hiền lành giả dối?
Vớ vẩn! Tất cả đều giả dối. Chỉ riêng sự ích kỉ, hèn mọn là thật.

Thứ Bảy, 5 tháng 3, 2011

Ngu ngốc

Cái quái gì đang xảy ra với mình thế nhểy??
Mỗi lần click vào cái link blog đó là mình lại thấy hoa mắt chóng mặt ù tai. Đang nghe theo yêu cầu hay playlist gì gì cũng phải tắt hết, tự dưng rét lên phải tắt luôn cái quạt. Mình bị cái quái chi vậy??
Khốn nạn thiệt mà. Chính mình.
Sao dặn lòng hoài mà vẫn yếu đuối một cách ngu ngốc và dở hơi??

Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2011

Cho Hoàng Thảo

Ngắm nhìn tình yêu và sự bất an của Thảo, chợt nhiên mình nghĩ lại về cái tình yêu đã qua của mình. Thật may mắn là mình đã đi qua nó, còn Thảo thì còn chưa biết sẽ phải đau khổ thế nào.
Mình biết trong mỗi bước đi hằng ngày của Thảo, mỗi con đường Thảo chạy xe qua hằng ngày, bóng dáng anh Hiền cứ như bức màn che tối mắt và nỗi bất an nghẹn ngào.
Mình biết mỗi lúc gọi điện cho anh Hiền, Thảo sẽ luôn đợi anh H cúp máy trước, và khi đầu dây bên kia chỉ còn tiếng tút tút hờ hững, T sẽ gợn lên nỗi đau tràn ngập trong lòng.
Mình biết trong mỗi giấc ngủ, T luôn thao thức và chợt tỉnh nửa đêm, cầm điện thoại lên, trống trơn, hẫng hụt. Nước mắt chảy ngược vào tim.
Mình biết ngày mai xa xôi nào đó, T ngắm nhìn một mình trong gương, rêu phong và ủ dột, T sẽ nấc lên vì thấy mình quá sức đáng thương.
Đời lắm cái sự buồn, những guồng quay chẳng khác nhau là mấy, mà người ta k giúp được nhau khỏi buồn. Lắm cái sự buồn đến mức buồn ... cười.

Thứ Năm, 3 tháng 3, 2011

Muộn

Con chưa bao giờ hỏi ba
Có cái gì trên đôi tay ba như màu nắng?
Đôi bàn tay suốt một đời ươm trái
Những trái ngọt cho đời
Ba chưa được nếm qua...

Con chưa từng hỏi ba
Có cái gì sau đôi mắt ba như là gió?
Đôi mắt hằn sâu một đời khó nhọc
Vẫn cháy bỏng ước mơ
nuôi con lớn nên người...


Cũng chưa lần nào con thử sờ lên mặt ba
Gỡ những mảng bùn nâu đen vẫn còn ấm nóng
Như hồn quê nhọc nhằn trần trụi
Như chính đời ba
Bươn chải dãi dầu


Con muốn hỏi ba...
Muốn hỏi thật nhiều
Nhưng chẳng còn có thể nép vào vòng tay ba
vững chãi
Như ngày xưa bé dại
Như lúc con còn ba
Để nhớ thương trên đời...