Năm 19 tuổi, bạn tôi đã viết được những dòng thế này: "...để thức tỉnh những người như chúng tôi, sống u mê và lì lợm trong những chuyện riêng tư để rồi quên đi nghĩa lớn của mỗi con người...".
Phải! Chúng tôi mắc cạn giữa những niềm riêng - tuổi chúng tôi. Xuân Quỳnh từng viết: Có một thời ngay cả nỗi đau / Cũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi... Suốt nhiều tháng ngày, tôi không giấu nổi niềm đau. Tôi khóc lóc với cả thế gian này, và với cả chính tôi. Tôi cấu xé mình bằng nỗi đau. Tôi ngỡ mình nặng nhọc đến nỗi k đứng lên được nữa.
Cuộc sống ngày càng đổi thay, mỗi lần dừng lại để ngắm nhìn, tôi lại thấy mọi thứ khác quá. Tôi như tờ giấy xỉn màu, đầy vết xước, bội thực niềm đau, nên chẳng thể thấm được điều gì vào lòng cả.
Kể cả những yêu thương hết mực.
Dạo gần đây, có một người đã mở được đáy lòng tôi. Tôi không vồ vập vì điều ấy. Mọi thứ cũng không ùa vào lòng tôi quá mạnh mẽ. Nhẹ nhàng thôi. Tôi cảm nhận lòng mình ấm lại.
Nghĩa lớn của B nằm ở sự cô độc B phải trả giá để vươn tới ước mơ. Còn tôi, đã từng từ bỏ ước mơ vì một thời khắc bồng bột đắm chìm trong tình yêu. Đã từng nhiều lần, tôi suy nghĩ, nếu tôi đi con đường ngày xưa tôi chọn, bây giờ tôi sẽ là người thế nào? Dù tôi có đổi thy theo một hướng khác bây giờ đến thế nào, thì cũng sẽ không tầm thường như bây giờ. Sài Gòn làm mọi ước mơ hóa tầm thường trong tôi.
Vậy thì, nghĩa lớn của tôi ở đâu?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!