Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2009

Hạnh phúc khi có một con đường


Nếu có một con đường...

Nếu không muốn đi hết con đường...
Nguyễn Phong Việt

Hạnh phúc khi có một bài ca để hát
Lúc chán chê mọi âm thanh giả dối của cuộc đời
Khi tiếng Môda réo rắt vang
Ta biết còn có những chân thành trên đời cho ta trân trọng

Hạnh phúc khi có một cafe để đến
Nhấp li nâu và lắng lại những mỏi mòn
Xoay xoay cánh hoa chợt rơi vào tách
Và biết có những miền thanh thản bao nhiêu

Hạnh phúc khi có một ngôi nhà để về
Dẫu phút giây trẻ con bỏ đi rong cũng nghĩ đó vẫn là tổ ấm
Lúc chùn chân có nơi để vác xách về gõ cửa
Dặn lòng thôi yêu một người vẫn biết còn có nơi yêu ta hết cuộc đời

Hạnh phúc khi có một ngày mai để sống
Đặt lưng nằm thanh thản biết còn thời gian sau giấc ngủ dừng chân
Bỏ bữa cơm đi lang thang vì biết còn bữa cơm khác
Thôi nhìn một người để nhủ với lòng: “Chỉ hôm nay thôi!”

Hạnh phúc khi có một con đường để bước
Dẫu gập ghềnh hay vực thẳm đầy vơi
Cũng biết mình có một con đường cần đi hết
Và vực dậy niềm tin sau lúc mệt nhoài

Hạnh phúc khi có một cuộc đời để sống
Dẫu chỉ tay có đứt giữa đường đời(*)
Cũng cảm ơn người cho ta hơi thở
Cho ta ngắm nhìn vạt nắng đầu xuân.
12-11-2009
Tường Vi
(*)Đàn ghita của Lorca

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!