Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2012

Nỗi nhớ


"Đôi khi bà hỏi tôi sao dạo này không đến
Cái cô kia vẫn có khi vác ba lô giá vẽ ghé về…
Tình trong tay một hôm biến mất
Yêu là những tách cà phê!"
("Cafe hẻm" - Nguyễn Hữu Hôn)

Tôi muốn mượn lời anh Hôn để kí lại vài lời ngắn ngủi của tôi đêm nay.
Rất nhiều lần trong đời, người ta xòe hai bàn tay mình ra và ngỡ ngàng thấy cổ họng mình đắng ngót như vừa nhấp vào một ngụm cafe mặn chát. Thực ra, TÌNH hoàn toàn không phải là một thứ có thể nắm được trong lòng bàn tay để mà một hôm nào đó bỗng thấy mình tay trắng. Thế nhưng, người ta vẫn nhiều lần thấy mình tay trắng như thế.

Ừ, thì là một đêm rất buồn!


Càng lớn, quê hương trong tôi càng trở nên đắng lòng, xa vắng, khát khao. Như nỗi khát khao được nhảy ùm xuống thỏa thích vùng vẫy ở khúc sông quê buồn bã này.

Trường cũ. Giờ đã được xây mới khang trang lắm rồi. Nhưng tôi vẫn nhớ như in những năm tháng tuổi thơ mặc quần sọt chạy tung tăng cùng bạn bè. Mỗi sáng, điệp và phượng vẫn rụng lá vàng hết khoảnh sân mà ngày ấy, với chúng tôi là to lớn lắm.

Bức ảnh này từng được treo caption: "Người đồng hành của tôi trên con đường phía trước".
Hạnh phúc cũng mong manh như con người.

Ben


Anh hai

Quyên

Bức ảnh nổi tiếng nhất của tui :)

Tui tin rằng đây là cái hồi múp míp nhất trong tuổi trẻ của tui. Huhu.
Ừ, thì là những tháng năm buồn nhất!
Trên những cung đường!

Hơn 2 năm vào Nam, đã được qua phà nhiều lần. Mỗi lần đứng trên phà, tôi luôn nhủ lòng sẽ cố gắng tận hưởng và khắc sâu cảm giác lướt giữa mênh mông trời nước này, để sau này, khi con phà nhường chỗ cho những cây cầu, nó cũng còn lại trong kí ức của những người từng qua.

1 nhận xét:

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!