Tháng 5, tháng 7 và tháng 12 là những tháng buồn nhất của quê tôi.
Tháng 5, hội hè lên, lễ Cầu Ngư rước Cá Ông về mâm trên của
những cái đình lớn nhất, và cũng lần lượt đưa tiễn linh hồn
những người trẻ về cửa biển. Nhjều gia đình, bố mẹ muộn con,
chỉ được một mụn con duy nhất, cũng phải đắng lòng tiễn con
đi. Tôi có hai người anh qua đời vào tháng 5, một người đuối nước, một người tai nạn giao thông ở Đèo Cả. Cả hai qua đời khi bằng tuổi tôi bây giờ, đều vào độ xuân xanh nhất. Chưa có cái Đoan Ngọ nào buồn đến thế với dòng họ tôi.
Tháng 7 là cái tháng gay gắt, khó
thở nhất quê tôi, cũng là tháng hoan hỷ hay tệ hại với nhiều
gia đình. Tháng mùa thi mà! Người già chết nóng, thanh niên tự
sát. Bạn tôi ra đi vào một ngày tháng 7 trời cao xanh lắm. Vài
năm trở lại đây, quan niệm đậu rớt đã thoáng hơn. Rớt đại học
thì có cao đẳng, trung cấp, dạy nghề. Rớt công lập thì có bán
công, dân lập. Nếu bạn tôi sinh ra muộn đi vài năm, liệu có
khác? Không phải bao giờ người ta cũng được lựa chọn cách mình
ra đi.
Ông tôi và ông tôi cũng qua đời vào tháng này. Em trai
tôi đã thôi khóc vài tháng sau đó. Ngày đó, em tôi còn bé
quá. Nhưng, cũng đã nhjều năm trôi qua, nỗi buồn không thể nào
nguôi trong lòng những người lớn trong gia đình. Ba tôi không bao
giờ động tay tới điện đài trong nhà nữa. Ba tôi sợ lỡ may, chị
em tôi cũng bơ vơ như ba.
Tháng 12, là sự tắt ngấm của
những linh hồn lay lắt. Có 1 mùa đông, kèn tang ngày nào cũng
thê lương réo làng trên xóm dưới quê tôi. Những đám tang ít
tiếng khóc hơn, dày đặc và khó thở hơn. Có vài mùa đông khắc
nghiệt như thế. Người già k trụ nổi. Còn người trẻ, sẽ đón
mùa xuân tới bằng chiếc khăn tang ứ nước ở trên đầu.
Bà tôi đã qua khỏi tháng 12. Bà tôi mất vào mùng 5 tết.
Những năm tháng đó, dòng họ tôi đầy tang tóc. Người già, người trẻ nối nhau ra đi.
Tôi đã có cháu. Giờ thì, thế hệ tôi trở thành những bậc làm
cha, làm mẹ. Còn cha mẹ tôi thì trở thành ông, bà.
Rồi thì, tôi cũng sẽ bơ vơ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!