Bỗng dưng, tôi muốn viết nhiều về Watanabe và
Kikuzi. Khi tiếp xúc với Murakami và Kawabata, rất nhiều hoang mang ập
đến trong tôi. Con người phức tạp đến vậy sao? Đàn ông phức tạp đến vậy
sao? (Nếu) tôi cũng phức tạp như vậy, tôi có dám đối mặt với chính mình?
Tôi có chấp nhận chính mình...
Tôi đã từng không thể chấp nhận chính mình. Một thời gian dài, tôi không thể chấp nhận nổi chính tôi đầy u buồn,
đầy phức tạp, đầy mông lung. Đầu tôi căng ra, mắt tôi chảy máu, môi tôi
khô rốc, bàn tay tôi đau nhức, còn đôi chân dợm hướng nào cũng không
dám bước sang.
Vậy nên, tôi đã thay đổi.
Giờ phút này đây, phần nào, tôi thanh thản với chính mình - TÔI LÍ TRÍ.
Sáng nay, trong một phần nghìn giây, tôi bỗng nhớ Watanabe và Kikuzi,
cùng cái chết của Naoko và Ota, như một mảnh kí ức đậm sâu nào đó cắm rễ
vào tiềm thức, và một sáng thức dậy, bỗng cựa quậy, làm ta đau. (Trách
sao được, Murakami và Kawabata đã đi cùng tôi suốt những tháng năm khó
khăn nhất của tuổi trẻ). Vì gì mà Watanabe và Kikuzi đau khổ đến vậy?
Khi trước, tôi chỉ hiểu một cách mông lung và hoang mang về sự đau khổ
của những chàng trai ấy khi một trong hai người tình vừa qua đời, trong
điên loạn. Khi ấy, trong tôi chỉ tồn tại một con người duy nhất: Tôi
cũng đau khổ như Watanabe và Kikuzi. Tôi không hiểu những cô gái đến
sau. Họ mang lại ít đam mê hơn, họ không đòi hỏi đam mê từ người yêu của
mình. Có tội nghiệp không? Còn Naoko và Ota mãi mãi không bao giờ chết.
Tôi là ai? Watanabe, Naoko hay Midori?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!