Thứ Hai, 13 tháng 9, 2010

12.09.2010

Trùi ui nghèo nghèo nghèo!!!!
Huhu!!!!
Vì cái niềm đam mê vĩ đại cao cả, cuối ngày hôm nay mình đã chi ra 250k mua sách đọc.
Trùi ui!!!! Lại còn biết cái zụ nhà sách Hà Nội giảm 30% sau khi mới ra khỏi cửa nhà sách Minh Khai nằm ngay đối diện nữa chứ.
Huhu...
Cái ngày gì toàn xui.
Hồi sáng đi xe buýt xuống nhầm bến, phải tốn thêm tiền xe thồ, mà lại lên xe cái lão xe thồ hắc ám. Chạy như ma đuổi. Sợ phát khiếp! Qua cầu SG mà lão bắn như điên.
Thưa chú cháu xin thề cháu cạch mặt ạ!
Hồi chiều lại phải chịu đựng cơn ghen tuông vô cớ điên khùng của 1 tên điên khùng. Chửi bới loạn cả lên. Khiến 1 người chịu vạ lây. Oan uổng!!!!
Nhưng đổi lại, mình có 1 ngày ấm ấp bên anh Hai.
Chiều anh Hai chở về. Hai đứa ngắm nghía cái bản đồ nguyên 1 ngày ròng rã, tự hào rằng chỉ cần vi vu hết đường Minh Khai là đến nhà mình.
Thế mà, huhu... Ông trời phụ lòng người. Phát hiện 1 sự thật đau lòng là đường Minh Khai có 1 đoạn 1 chiều. Thế là phải quẹo lung tung.
Đâu có dám thú thật với anh Hai là mình ko biết đường đâu. Phải để anh Hai yên tâm là 1 trong 2 đứa còn biết đường đi.
Mà cái la bàn trong đầu mình nó hơi điên, định hướng 1 lát là loạn xì ngầu cả lên. Hix. Đau lòng! Quẹo thế nào mà qua tận bên Chương Dương. Hix. lúc thấy cái cầu cao ngất mới biết mình đi nhầm đường.
Vậy mà anh Hai ko cằn nhằn tiếng nào. Nhẫn nại và yêu thương. Nhìn anh Hai cút kít đạp xe thấy tội.
Chợt nhớ.
Nếu người ngồi trước là anh. Và đứa ngồi sau ko biết đường mà cứ bảo quẹo lung tung là mình. Thì chắc chắn sẽ toát mồ hôi vì cãi nhau và khó chịu.
Mỗi lúc ở bên anh Hai, mình cảm thấy ấm áp và yên tâm lạ lùng. Lạ lùng đến nỗi đôi lúc mình thắc thỏm về sự bình yên ấy!
Đó là cái khác nhau giữa thương yêu thật sự và ko thật sự. Là giá trị của tình thương.
Nhìn anh Hai ngồi chờ đợi, phấp phỏng gõ những dòng chat và rối rít xin lỗi mỗi lúc đầu bên kia là người ấy cằn nhằn, pé thấy tội anh Hai quá!
Có vô vọng ko anh Hai!?
Đừng lại làm con thiêu thân như pé! Chỉ đi vào chỗ chết mà thôi. Thiêu thân chết rồi nó rất oán hận ngọn lửa thiêu rụi nó. Chỉ có chút tự nào chút đỉnh là nó đã sống hết lòng với chính khát khao của nó ngày xưa. Mà nhiêu đó ko đủ cho sự siêu thoát, ko đủ cho sự hài lòng, ko đủ để thứ tha.
Hình như pé đã đánh mất. Qua hết rồi anh Hai nhỉ!? Đã hơn 3 năm. Tất cả đã đổi thay và rơi vào dĩ vãng. Chúng ta bây giờ là bây giờ, ko còn là chúng ta ngày xưa nữa. Pé đã đánh mất.
Nên anh Hai phải thật hạnh phúc đấy. Để pé tiếc nuối nhiều vì mình đã vung vãi tình cảm, yêu thương những gì ko thật sự, và ko chọn những gì thật sự. Và để pé ko hối hận vì mình đã đánh mất.
Phải hạnh phúc nhé anh Hai!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!