Thế là phải tạm xa Tuy Hòa. Xa cafe cóc, xa những con phố xinh xinh, buồn buồn, xa những hàng cây hoàng hậu đang độ nở hoa ngút mắt. Thực sự thì lúc quyết định đi, mình ko hề nao núng. Nhưng dứt áo ra đi rồi, chiều Tuy Hòa mưa phùn nhẹ tiễn mình, tự dưng mình chỉ muốn trở về.
Về lại cái phòng nóng, lúc nào cũng chỉ mình mình. Tối tối thức suốt đêm học bài, nghe Bằng Kiều ca nho nhỏ những điệu buồn từ cặp loa nằm ở một góc cái bàn bừa bộn đầy nhóc sách vở. Sáng nằm dài trong khoảng sân mát rười rượi nhà mình, ôm mấy con cún vừa mở mắt. Chiều mát đi dạo suốt hết những con đường thành phố. Quốc lộ lên đèn thì chạy ra đó ngồi nghe gió mát và cô đơn dội vào lòng.
Thành phố của mình!
Ngày thứ hai mình ở nơi lạ. Với những người lạ. Những con đường lạ nghịt người. Cái phòng ngột ngạt. Thấy hơi sợ khoảng thời gian trước mắt. Nhưng chỉ còn biết là phải cố gắng thôi.
Mình đang tìm một nơi để có thể thường xuyên tới đó.
Tự dưng thấy chơi vơi.
Sáng sớm nay tên 4 mắt lại nói mấy câu dè chừng. Mình tủi thân sắp khóc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!