Tối qua mình ngủ một giấc rất ngon. Trước lúc ngủ đã định sẽ thay đồ, shutdow laptop, sạc pin điện thoại, rửa mặt... vân vân. Nói chung là tùm lum việc cần làm. Nhưng rồi, mình chẳng làm việc gì cả. Nằm xuống, và ngủ. Thế thôi. Ngủ một giấc sâu thăm thẳm, và ko mộng mị. Khi mở mắt ra thì trời đã gần sáng. Lâu lắm rồi mình mới có giấc ngủ ngon đến thế. Tuy Hòa, ko thể mang lại cho mình giấc ngủ bình yên.
Lần đầu đi xe buýt SG. Cứ sợ lên xe mình sẽ say xe như mọi lần đi xe khác. Nhưng mình đã có một chuyến xe rất vui. Nhường ghế cho một cô trung niên, và mình đứng. Đơn giản vì mình muốn đứng, vui hơn, và có lẽ mình sẽ đỡ say xe hơn. Tự dưng mình thành người hùng. Có một anh độ 28 bắt chuyện, kể đủ thứ chuyện rất vui. Anh gọi mình là cô thanh niên xung phong nữa mới ghê.
Lâu lắm rồi mình mới lại cuốc bộ một quãng đường rất dài. Hôm qua giờ cuốc bộ liên tục, ê ẩm hết cả chân.
2 ngày nay, mình đã tự làm những điều chưa từng tự làm, tự làm những điều thật đáng nhớ! Cô đơn và mệt lắm, nhưng mình thấy hài lòng.
Nếu ko có chị Ánh, chơi vơi giữa SG rộng lớn, mình ko biết phải thế nào nữa.
Ko phải em trách đâu, nhưng thời gian em đang đứng trước những ngưỡng cửa thế này, anh có thể gạt tất cả đi để lo cho em được ko? Em đã vượt qua 1 kì thi mà chỉ có 1 mình. Nhiều khi cô đơn và mệt mỏi, đặt lưng xuống cố ngủ, mà nước mắt chỉ chực trào ra.
Em tôn trọng cuộc sống của anh. Đôi lúc em cũng chẳng dám chạm vào. Và chạm vào, em có cảm giác anh muốn đẩy em ra. Anh cho em một vị trí nhất định đi. Kéo dài mãi thế này, đôi lúc, em ko chịu nổi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Viết lời bình vào đây bạn nhé!!