Thứ Ba, 24 tháng 11, 2015

Vươn về phía mặt trời

Trong nhật kí đi học khá dài của mình, mình may mắn gặp được rất nhiều người thầy tốt, họ đã làm được điều mà một nhà giáo ưu tú nhất làm được, đó là truyền cảm hứng.

Người đầu tiên truyền cảm hứng Văn học cho mình là thầy Cảnh, nguyên Hiệu phó chuyên môn trường THPT Chuyên Lương Văn Chánh. Đã nhiều năm nay, mình luôn cố gắng để có một ngày trong đời đủ hài lòng về chính mình để có thể về gặp thầy. Đã ra trường nhiều năm, thầy giờ cũng đã về hưu, nhưng mình vẫn ước mong một lần nữa ngồi nghe thầy giảng, để lại cảm thấy ngưỡng vọng và khát khao. Còn người đầu tiên truyền cảm hứng về chuyên ngành mình đang theo đuổi là thầy Trần Hoàng (Đại học Sư phạm thành phố Hồ Chí Minh). Mình nhớ mãi, trong một tiết học ở dãy C, vào một chiều trời mưa, mình nhớ nhà khinh khủng, khi thầy đọc bài thơ "Sương phố" do thầy sáng tác, mình đã khóc. Thầy hỏi: "Em không còn ba nữa hay sao?", mình đáp "Dạ không, em nghĩ thương ba em, đã làm xa nuôi con hơn 20 năm rồi". 


Điều may mắn khi trải nghiệm những môi trường học tốt là mình được gặp những người thầy tuyệt vời. Thầy Bùi Mạnh Hùng, thầy Hoàng Dũng, thầy Nguyễn Thành Thi, cô Hồng Hạnh, cô Phương Trang, thầy Lê Trung Hoa,... Nhờ những người thầy tuyệt vời ấy mà mình mới có thể đứng vững trên con đường dài này.



Trên hình là thầy Nguyễn Đức Dân, một trong những người thầy mà mình sợ nhất :(( Thầy nói giọng Hà Nội, có khí chất cao quý, và nhiệt huyết với chuyên ngành dù thầy đã già lắm rồi. Sáng sớm buổi học cuối cùng, mình cố công tìm mua cho được 1 bó hướng dương thật đẹp, và hành người gói mở ra mở vào hơn 30p mới bó được một bó hoa. Đơn giản là vì, với thầy, mình không thể cẩu thả. 


Chia tay một bậc học nữa, không hiểu sao mình vẫn tiếc nuối và tha thiết mong muốn tiếp tục ngồi trên giảng đường.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!