Thứ Năm, 5 tháng 5, 2011

Tuỳ bút cho Bất Chợt

Tuỳ bút cho Bất Chợt
Cho H.


Cho em được gọi anh là Bất Chợt.
Bất Chợt ạ!
Hôm nay, em đã hơi nặng lời với anh. Và anh, một sự tự ái người lớn - nhẫn nại và thẳm sâu, anh bảo rằng anh tiếp nhận lời em nói, dù trong giọng anh em cảm nhận được sự nghẹn tắc.
Hôm nay, anh bảo rằng so với anh, em quá chừng ngây thơ và trong sáng. Em lẩn tránh điều anh nói. Vì em chưa đủ lớn để có thể ừ hay k ừ điều ấy. Vì nếu có thể ừ hay k ừ, thì nghĩa là em đủ lớn mất rồi. Nhưng em thì chưa lớn.
Hôm nay, anh bảo anh là con người bất chợt. Anh thích sự bất chợt, những niềm vui bất chợt.
Chợt nhiên, em có một chút mến bất chợt với anh. Bất chợt thôi. Em cũng bị cuốn theo anh – vô thức. Có thể thứ cảm xúc này sẽ qua rất nhanh, khi em lên xe trở về với những bận bịu và náo động. Nhưng cũng có thể nó k thể ngủ yên.
Và là cuộc đời mà, em k biết được ngày mai có gì đợi em. Qua đi những tháng ngày này, có những thứ vụt bay đi mất k thể tìm lại được. Em nấn ná ngày lên đường, vì sợ nó bay đi mất. Em quý những ngày này biết bao. Em sợ nó biến mất biết bao!
Em còn quá bé cho những thứ vững bền.
Những ngày dịu dàng và sáng trong.
Cám ơn anh đã cho em những ngày như thế!

Có phải không, rồi em sẽ bình yên?
Anh đến và đi như một trong rất nhiều cảm xúc
Ngày vẫn nắng dẫu anh không về thắp
Và kỉ niệm không là vết thương sâu

Anh có nhớ một chiều
Trên sân ga cũ
Những đóa bồ công anh thả nỗi buồn bay mất
Ly cà phê phương xa
Lễnh loãng
Nhưng sao chiều nay đắng ngắt đến giật mình

Chỉ là bay thôi - Những đóa bồ công anh thả nỗi buồn bay mất, chứ k phải là trôi. Là bất chợt thì sẽ k là niềm đau để phải đợi nó trôi, anh nhỉ!?
Em sẽ gìn giữ những ngày sáng trong và quá đỗi dịu dàng này!
Cám ơn anh! Bầu trời đầy nắng của em!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!