Thứ Năm, 17 tháng 12, 2009

Tản mạn chút về cafe

Cafe


Lần đầu tiên tôi biết uống cafe là năm 16 tuổi, trong một buổi sinh nhật đứa bạn tại quán cafe. Một cafe sữa với nhiều sữa và không dám để cafe nhỏ hết. Vậy mà vẫn không uống được. Vì đắng.

Lần thứ hai, tôi đến cafe một ngày trời mưa lớn. Một quán cafe trong nhà. Ngột ngạt, nhạc thô ráp, ánh sáng mờ tỏ. Ngày hôm ấy, đứa bạn tôi vừa kết thúc mối tình đầu. Nó gọi cafe đen cho cả hai đứa, và khóc. Đêm ấy, trời mưa đến sáng. Con bạn tôi co ro đáng thương. Trong giấc mơ, nó mê sảng gọi tên người ấy suốt.

Tôi tập uống cafe vào lần nào đó trong những lần tôi đến cafe với những lí do khác nhau. Một cafe sữa, nhiều đá. Và tập cách không nhăn mặt khi nhấp môi nữa. Lần ấy, tôi tập uống cafe cho những đau khổ của nhân vật. Nhân vật của tôi lớn lên bằng cafe và những đắng cay.

Vào một ngày mùa hè, tôi đến cafe một mình. Quán nhỏ, nằm khuất lấp ở một con hẻm nhỏ. Tôi chọn bàn ở góc khuất, ánh sáng không tới được. Và ngồi một mình. Chỉ một mình. Hôm ấy, tôi về nhà lúc 11 giờ tối, lúc cafe đóng cửa.

"Đi đâu vậy con?", má ra mở cửa và hỏi.

"Cafe má ạ!".

"Sao vậy con?", má xoe tròn mắt nhìn tôi . Hình như đôi mắt má run run.

"Con buồn".

Tôi đã định sẽ nói "Không có gì đâu má!", để má khỏi lo. Nhưng rồi chẳng hiểu sao lại nói vậy. Đêm ấy, tôi nghe tiếng má thở dài suốt ở phong bên cạnh.

Thời gian ấy, chiều nào tôi cũng đến cafe một mình. Tìm một góc khuất cố định, và ngồi đó. Chỉ vây thôi. Lâu, chị chủ quán quen. Lúc đến tính tiền, chị hỏi: "Mai có đến không em? Chị để dành chỗ". "Em không biết! Có thể có, mà cũng không". Góc quán ấy lúc nào cũng dành cho tôi trong một thời gian dài.

"Chỉ là thiếu một nơi để về thôi chị ạ!"

Tôi nói với theo khi chị quay lưng đi.

"Ngày chị bằng tuổi em, chị cũng đã vậy".

Chị kể cho tôi nghe về những ngày chị cô đơn nhất. Thời gian ấy kéo dài mấy năm, từ khi chị vừa bước vào tuổi 18 đến tận khi chị đã khô khốc trước cuộc đời. Chị kết thúc những tháng ngày ấy bằng việc vay tiền mua lại quán cafe này.

"Tìm lấy một nơi để về chứ em!"

3 giờ sáng. Điện thoại reng inh nỏi. Tin nhắn của con bạn.

"Mày đừng đi cafe một mình nữa! Con gái mà chai sạn sớm vậy khổ lắm!".

"Chai sạn là gì hả mày?"

Thế là im lặng. Không vì một khoảng trống mênh mông.

Những li cafe tôi gọi thời gian ấy không bỏ đường. Đặc, lạnh, và đắng.

11/12/2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!