Mình bỗng nhớ, trong "Hồn Trương Ba, da Hàng Thịt", Lưu Quang Vũ viết thế này: "Có những cái sai ko bao giờ sửa được. Chỉ có thể đừng bao giờ sai nữa, hoặc bù lại bằng cái đúng khác". Nhưng làm sao biết được mình sẽ ko bao giờ sai nữa? Sống làm sao tránh được sai lầm? Và biết thế nào là đúng để làm? Ngay lúc mình hành động, mình cũng đã rất tự tin rằng mình đã làm đúng. Nếu biết có 1 ngày đau đớn vì sai lầm thế này, mình thề dù có chịu đựng bao nhiêu mình cũng ko làm đâu! Biết thế nào là đúng, thế nào là sai để mà "Ko bao giờ sai nữa" và "bù lại bằng cái đúng khác" bây giờ? Mình đã rất cố gắng sửa cái sai ấy. Nhưng quả thật, mình ko thể. Đuối sức!!
Mình mệt mỏi. Sau mấy ngày cái đầu đềpa trở lại, giờ lại bị choáng váng. Mấy bữa nay đụng xe mấy lần. Ko bik còn sống nổi mấy ngày nữa! Mình nhớ tin nhắn của 1 người anh: "Trời trong và nắng đẹp lắm! Nhưng lòng anh thì chăng mây!". Ừ! Trời trong và đẹp. Nhưng lòng mình đã đổ mưa! Đổ mưa tự bao giờ, và đến bây giờ vẫn chưa tạnh. Nếu một ngày mình chết, mà món nợ với con người ấy mình vẫn chưa trả xong, thì mọi thứ sẽ thế nào nhỉ? Người ấy sẽ nhìn mình thế nào? Vẫn còn hận mình, hay sẽ tha thứ! Nếu mình chết đi mà trả được nợ, hay sẽ đc tha thứ, mình sẵn sàng. Đôi khi sao mình ích kỉ quá đến vậy! Sao ông trời ko tạo ra cái phím Reply trên đời này nhỉ, dù đã sinh ra đến hơn 6 tỉ con người. Ko Reply, nên chỉ có thể sống 1 lần, sai 1 lần, và ko có khái niệm làm lại. Thế nên mới có những người tự tử vì đau khổ. Mình muốn trở thành Nôbita. Có bị Chaien ăn hiếp, có học dốt, có ngu ngơ, khờ khạo cũng được. Mình muốn có cỗ máy thời gian. Sai rồi sẽ làm lại. Cứu sống ai đó. Chứ ko chỉ bik ngồi khóc mà nhìn người ta chết dần chết mòn như thế này. Mình đau lòng. Mấy ngày qua, mình lại bắt đầu khóc nhiều. Đi đâu cũng khóc. Lúc nào cũng khóc. Thế mà nước mắt vẫn chưa khô. Mình đau quá!! Đau đến chết thôi!!
Mấy ngày qua, mấy câu thơ cứ văng vẳng trong đầu mình mà chẳng hiểu lí do vì sao. Khiến tâm trạng mình lúc nào cũng bùn bùn, vì mấy câu thơ bùn. Không xua tan được, cũng chẳng thể viết tiếp. Mình thấy bế tắc...
Em ngoái đầu nhìn bóng hình kí ức Anh chỉ còn là nhân ảnh xa mờ Thế mà cứ nhớ hoài, đau mãi Bước chân cứ lỡ lầm, trễ hẹn với thời gian
Rồi: Tôi thoáng qua anh Anh thoáng qua tôi Chúng ta thoáng qua nhau Để lại là cái ngoái đầu sâu thẳm.
Chiếc hăc-mô-ni-ca màu gió Rạo rực xanh giữa miền kí ức nhọc nhằn Màu gió không nhạt nhoà dù đã qua cơn bão Em chẳng ngừng yêu anh dù tơi tả nhớ thương
Tự hỏi Đi bao nhiêu mới qua con đường kí ức Nhìn bao nhiêu mới hết ngần ấy mặt người Tê tái bao nhiêu mới xoá nhoà đau đớn Thức bao nhiêu đêm nữa mới không còn nước mắt Khóc một người chỉ còn trong kí ức mông lung?
Em rêu phong tuổi 18 Như gió rêu phong lên chiếc hăc-mô-ni-ca xưa cũ Nỗi nhớ anh rêu phong trong miền kí ức Chẳng chịu buông tay dù đã mệt nhoài
Anh có vậy không? Yêu một kí ức Là chông chênh và đau khổ Hay đã delete em khỏi con dốc nhọc nhằn?
Cổ tích Nhiều khi muốn ngày mai đừng đến Để mãi làm cổ tích êm đềm Được nũng nịu trong vòng tay bà, tay mẹ Thiếu tình yêu nên muốn đầy thêm
Ngày mai đến khi người ta lớn Bao giờ qua nghìn lẻ một đêm? Cổ tích có bao giờ kết thúc Nên trẻ con cứ là trẻ con
Nhưng trẻ con ước mình thành người lớn Sợ mình mãi bé tí hon giữa những gã khổng lồ Một ngày bỗng ngoái đầu nhìn về một nghìn đêm trước Biết sợ ngày mai tức đã trưởng thành. 11-10-2009 Tường Vi
Cả tuần nay mình viết mãi mà ko xong nổi bài thơ. Mình cứ bị chặn bởi mấy câu thơ: "Chiếc hăc-mô-ni-ca màu gió Lăn lóc xanh trên đồi Kí ức anh Lăn lóc..." Mãi mà thơ vẫn ko chảy nổi ra!
Mà ko viết đc, lòng mình lúc nào cũng nặng trĩu, và khó chịu.
Mình đang cố quên. Mình phải quên. Đầu mình đau lắm, đau đến chết đi được. Nên mình phải cố quên, phải làm đc.
Nhưng kí ức vẫn nghẹn lại trong mình. Mình vẫn ko làm đc.