Thứ Hai, 28 tháng 9, 2009

Bão táp

Ngày trời bão.
Hoa sữa tả tơi.

Đã lâu lắm mình mới có giây phút thảnh thơi ngắm nhìn đất trời. Con đường ướt nhẹp nước mưa, bóng nhẫy, và trơn lùi. Lái xe mà cảm giác tay lái run run nửa tháng qua vẫn còn, cộng thêm nhìn con đường, mình bỗng có cảm giác sợ. Nếu một ngày mình chết đi, cuộc sống này thế nào nhỉ? Mình tự dưng tưởng tượng, nếu mình té xuống con đường ấy, và chết đi, chắc là đau lắm. Mình sợ đau. Nhưng mình còn sợ hơn nếu cứ sống thế này mãi. Cuộc đời dài ngoằng, đau đớn, vô vị. Mình không sợ vấp, chỉ sợ trượt thôi. Vấp thì còn biết đổ tội cho hòn đá ngáng đường, chứ trượt biết đổ tội cho ai bây giờ!? Chẳng lẽ đổ tội cho con đường? Đường là đường chung mà! Mọi người không trượt, sao mình lại trượt!? Tại mình cả thôi. Mình sợ những phút giây tự trách mình như vậy, vừa đau vì vết thương, vừa đau trong lòng. Hoa sữa nở từ khi nào vậy nhỉ? Nở tự khi nào mà trĩu cả cành, bung ra thành cả tán cây, cả góc phố. Hương sữa cộng thêm cái tinh khiết của nước nghe thật dịu dàng. Gía mà hoa sữa cứ dịu dàng vậy mãi, đừng gắt mùi như những ngày cuối hè oi bức, thì tốt biết bao nhiêu. Nhưng sao cuộc đời cứ làm khổ người ta hoài vậy!?

Miệng mình đắng ngót. Có cái gì không nuốt trôi nổi chặn lại nơi cổ họng, khiến mình ko nuốt nổi 1 cái gì khác nữa. Mấy ngày nay mình đã khóc rất nhiều. Khóc đến không còn nước mắt để khóc nữa. Vậy mà vẫn ko hết đau!

Bão quật những cánh hoa sữa đến tả tơi, gãy nát đầy vệ đường. Chợt xót xa cho những cánh hoa. Biết làm sao để dán những cánh hoa ấy lại? Làm sao hàn gắn được nổi 1 nỗi đau đã là quá khứ!?

Vậy mà nhức nhối mãi ko thôi!!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!