Thứ Năm, 23 tháng 7, 2009

Mấy dòng bùn!

Mấy dòng này mọi người ko cần đọc cũng được! Viết ra trong những ngày rất bùn!

23-7-2009.

Chẳng hiểu sao, gần đây, những vết thương trong quá khứ cứ lần lượt quay về ám ảnh mình!

Đầu tiên, một con bạn từng rất thân thiết với mình, nhưng vì 1 phút ko hiểu nhau, nó đã xúc phạm mình, thế là thôi. Người mình từng quý trọng quay lại nói yêu mình, nhưng mà sao lạ, cảm giác của mình nó mơ hồ lắm! Ko vui mừng, chẳng phấn khởi, cũng ko đau buồn. Chỉ thấy 1 nỗi buồn mơ hồ, phảng phất.

Cả 2 điều ấy, cách đây bao nhiêu tháng ấy nhỉ, mình đã nhủ lòng sẽ kết thúc. Thế là 2 lời xin lỗi. "Muộn rồi, tui đã dặn lòng sẽ kết thúc". "Sao Vi lạnh lùng thế?". "Ừ! Tui phải lạnh lùng để lớn lên!". Thế là tình cảm 3 năm qua của mình, và tình bạn mình quý trọng đã chấm hết như thế, có lẽ, vì sự lạnh lùng của mình.

Mình đã rất, rất muốn nói với con bạn mình "Bởi vì tui đã dặn lòng!". Nhưng mình đã ko nói! Mình tự hỏi, dứt khoát thế có quá đau cho cả 2 đứa, khi mà cả 2 còn rất quý trọng nhau và nghĩ về nhau nhiều!?

Mình đã ko khóc. Đã bao lâu rồi mình ko khóc vì 1 vết thương nhỉ? Nhưng thực sự, mình thấy đau lắm, lòng nặng trịch. Khi cậu ấy cúp máy, "Thôi nha! Lần nói chuyện cuối cùng với nhau đó", 1 phút im lặng 2 đầu dây, rồi cúp máy thực sự. Mình ngồi bần thần thật lâu, "Thôi, thế là kết thúc nhé Vi! Ko bao giờ được hối hận!".

Mấy ngày nay, mình bệnh! Đầu óc quay như chong chóng. Phần vì bệnh, phần vì những câu nói ấy cứ quây quẩn trong đầu. Nhưng cứ sáng dậy là phóng xe vù vù. Ko đi ko chịu đc! Mình sợ cô đơn. Má bảo đi nằm viện, mình cũng ko chịu. Sợ cô đơn quá!

Cảm giác mệt mỏi ghê gớm!

Vậy là mình lại kết thúc thêm rất nhiều điều. "Mày cứ làm những điều mày thích, nhưng đừng bao giờ quay đầu lại", má giận dữ nói thế với mình. Mình đã khóc. Ừ! Cuối cùng cũng đã khóc được! Bao nhiêu uất ức đọng lại trong người suốt thời gian qua được dịp tuôn trào cả ra. "Đừng có buồn nữa! Gạt hết sang 1 bên đi nhen em!". Anh của mình nói thật nhẹ nhàng qua điện thoại. Thực sự, tối hôm ấy, mình đã khóc suốt đêm, và đến bây giờ mình đã đi tiếp, và ko khóc nữa. Mình sẽ ko quay đầu lại đâu. "Em ko muốn phải từ bỏ gia đình mình như thế đâu", có lúc mình đã tức tưởi nói thế với anh. Giờ thì mình phải đi thôi, ko được quay đầu lại nữa. Buồn thì buồn, cô đơn thì cô đơn, nhưng vẫn phải đi thôi.

Những ngày thật buồn. Kết thúc những điều lẽ ra phải kết thúc từ thật lâu, nhưng vẫn thấy lòng buồn ghê gớm!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết lời bình vào đây bạn nhé!!