Thứ Hai, 25 tháng 5, 2015

"So young"

Thời gian này, cảm tưởng như mình đóng băng hoặc vướng vào một cái đầm lầy. Nhích một chút là chìm sâu một chút. Khoảng thời gian bế tắc của tuổi trẻ, của sự học và sự nghiệp. 


Cách đây chừng 5 năm, hồi đó mình gặm nhấm bản thân rằng ngoài viết ra thì mình chẳng làm tốt được một cái gì khác. Sau đó lên đại học, chừng cuối năm 2, mình bắt đầu đam mê Ngôn ngữ học và lại rơi vào sự tự kỉ một cách trầm kha: Ngoài học ra thì mình chẳng nên tích sự gì cả. Khi ra trường và đỗ cao học, mình lại càng ý thức điều đó. Mình k có bất cứ năng khiếu nào ngoài khả năng biểu diễn bằng ngôn từ. Mình nấu ăn k ngon, làm bánh cắm hoa mix trang phục ngoại giao... Thú thật là mình k biết cái gì cả. Trong khi những người quanh bạn trai mình đều giàu có, kiếm tiền giỏi, thông thạo nhiều ngoại ngữ, và tỏa sáng bất cứ đâu, thì bản thân mình cùng tấm bằng kém năng động, ngành học thiếu ứng dụng của mình, và khoảng thời gian sống nghèo khổ vì không thể đi làm, khiến mình như một cái bóng và muốn tan biến đi. Trong khoảng thời gian người ấy gặp khó khăn trong công việc, mình luôn cố làm một cái gì đó để vun vén, đỡ đần. Mình bảo mình buồn vì k giúp được gì. Chắc bọn đàn ông khó hiểu vì sao bạn gái mình tự kỉ tự ti vì điều đó (ngoài các nỗi tự ti dễ thấy như ngoại hình, gia cảnh, năng lực, đẳng cấp...). À, đơn giản thôi, đó là bản năng của phụ nữ, bản năng phò tá chồng - bản năng làm vợ. Dài dòng thế là vì, ý mình là hơn nửa năm đi học gần đây, có cảm giác như mình vô cùng xao nhãng. Mình muốn tìm xem ngoài học ra thì mình còn sống để làm được cái gì khác không. Mình được sinh ra để làm cái gì trên đời này.


Vào lúc sắp xa nhau, từ lúc nghe tin, đã nhiều ngày, mình nằm bất động, suy nghĩ và tìm kiếm sự mạnh mẽ đang trốn ở đâu đó trong lòng, rằng mình có thể làm được cái gì không. Mình thật vô dụng vậy sao? Mình cần trở nên tuyệt vời như thế nào - theo cả cách mà mình muốn và người thân muốn. Mình có thể vẹn toàn tất cả?


Vào khoảng thời gian mà có nhiều thời gian nhưng k đủ cho một công việc, cũng k có tiền để lao đi học và giết chết khối thời gian thừa ấy, không được một ai hiểu và ủng hộ, k nhận được ánh mắt nào khác ngoài sự khinh thường, ai cũng làm cho mình tưởng rằng mình bị điên. Chỉ là con đường mình đi hơi khác thôi mà. Sao ai cũng coi thường mình vậy? Và người cuối cùng cũng sắp rời xa mình. Cũng tốt. Một cách để tĩnh lặng suy nghĩ. Còn mình, mình cần nghĩ xem mình sẽ đi qua thời gian khó khăn này ra sao mà k đánh mất và giết chết điều gì cả.

Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2015

Giá mà lúc

“Giá mà lúc mình buồn như tận thế
Có một ai bấm máy gọi cho mình
Mình sẽ khóc mặc thân sơ quen lạ
Quên dặt dè mà thổ lộ linh tinh

Giá mà lúc lòng mình đang yếu đuối
Có một ai yên lặng nắm tay mình
Thì có lẽ mình sẽ mang tình đó
Mà thương hoài với một dạ đinh ninh

Giá mà lúc mình đau như dao cắt
Có một ai chợt nói nhớ mong mình
Mình sẽ tự băng vết thương rớm máu
Gượng bước về nơi hẹn cũ nghe mưa

Giá mà lúc mình rơi vào đáy vực
Hết trông mong hy vọng hết cả rồi
Có ai đó bảo mình không sao cả
Mình sẽ bò theo dấu vết sông trôi

Giá mà lúc mình đang yêu, người đó
Gửi tin vui lên những ánh sao trời
Thì có lẽ mình sẽ không lưu lạc
Suốt một đời đau đáu cố nhân ơi!

(Nguyễn Thiên Ngân)