Thứ Hai, 16 tháng 3, 2015

Nhặt kiếm lên và đi vào rừng thẳm

Thật ra thì hồi trước, mình từng thích một vài người, thích đến chết được ^^. 

Người đầu tiên là mối tình đầu của mình. Hồi ấy, mình thích anh ấy đến chết đi được, kiểu lần đầu trong đời gặp được hoàng tử đúng như kiểu mẫu của mình ấy. Rồi mình cũng tìm cơ hội cho chính mình, để tiến gần đến người đó. Sau đó thì người đó là của mình. Dù không dài như mình mong muốn, nhưng cũng đã có một thời gian, trong chuỗi ngày tuyệt vọng và đầy rẫy khó khăn ấy, chuỗi ngày mà nếu không có một cái gì đẹp như cổ tích để tin thì mình không thể sống nổi và bước qua, mỗi sáng thức dậy, mình luôn cảm thấy cuộc sống đáng yêu vô cùng. Dù không thành, nhưng mình luôn cảm ơn người ấy, về nhiều điều. Những ân tình và kỉ niệm ấy mình luôn gìn giữ. Suốt đời. Dù ai nói gì đi nữa.

Người thứ hai là một anh học trò cũ của má. Đó là một người dong dỏng cao, kiếng cận, lãng mạn, tài năng và vô cùng cứng cỏi. Anh ấy là giảng viên của một trường đại học. Ở trong môi trường rối ren của ngành ấy, nhưng anh lại là một người thầy rất thanh liêm. Mình thích chính là ở sự thanh liêm ấy. Đây là một người theo đúng kiểu "Mai cốt cách, tuyết tinh thần" (Nguyễn Du) ấy. Nếu như là hồi 18, chắc chắn mình sẽ theo đuổi. Nhưng đáng tiếc, hồi đó mình đã 20 tuổi. Và tất cả đã chìm vào kỉ niệm.

Người thứ ba là một giảng viên ĐH KHXH&NV. Mình gặp người đó trong trại viết cách đây vài năm. Người này đẹp đúng kiểu Kim Trọng, điển trai, hào hoa và tài giỏi. Và, tất cả chỉ có vậy 
Biểu tượng cảm xúc grin

Cuối cùng thì người mình chọn là ai. Không đẹp, không tài, không hào hoa, chẳng gì cả. Vì sao? Vì mình nên vậy. Thế thôi. 
Biểu tượng cảm xúc smile