Thứ Năm, 26 tháng 2, 2015

Nói một chút về văn chương trong tôi

Hồi bé, độ 5-10 năm trước, mình viết rất sung sức, toàn thơ tình và truyện tình. Hồi cấp 2 và cấp 3 mình đọc sách nhiều vô kể. Có lúc mình viết cả tiểu thuyết, được một nửa thì dừng. Điều lạ là mình biết đến mùi vị của tình yêu sau khi dừng viết, chứ k phải yêu rồi mới viết (bởi vậy nên những thứ mình viết ra quá chừng diễm tình và lí thuyết). Sau này, đổi máy tính hai lần, rồi bị mất laptop. Thế là mình mất hẳn những bản thảo ngày ấy, cái thời bút lực sung mãn nhất của mình.


Bước chuyển lớn nhất trong "sự nghiệp" cầm bút của mình là từ ngày bước vào đại học. Cùng với sự đổ vỡ của mối tình đầu, và bị cuộc sống vả vào mặt chan chát, mình dừng viết hẳn. Khi mình nói đến đây, có lẽ mọi người chờ đợi vào sự "trở lại và ăn hại hơn xưa" của mình. Nhưng không, mình ngừng hẳn, và không có ý định viết trở lại.

Lý do à, có chứ. Bản tính mình đa cảm. Khi trưởng thành hơn, đi nhiều hơn, cuộc đời đập vào mắt mình thật quá nhiều bất công, đau khổ. Một bà cụ cầm 5 bao bố bán ở chợ đêm Đà Lạt, ông cụ cụt hai chân ở ngã tư Cao Thắng - Minh Khai, cô bán bánh tráng trộn ở vỉa hè Nguyễn Văn Cừ, một gia đình giàu có mất đứa con trai độc nhất, một cô bé chưa được hai tuổi bị bỏng toàn thân... Tất cả đều làm mình nhớ mãi, dù trí nhớ mình tệ vô cùng. Mình không có tiền để cứu giúp hết họ. Có lẽ mình nên đi tu để cầu nguyện cho họ .
Thế là từ đó mình không còn cảm xúc gì về yêu đương nữa, không muốn viết về tình yêu. Mình muốn viết về những cảnh đời như vậy. Họ mới chính là hiện thực đời sống, chứ không phải là thằng này làm sao để lừa nhỏ kia lên giừơng . Nhưng trời không phú cho mình được cái tài như nhiều nhà văn khác. Cây bút của mình bất lực với "bầu trời tư tưởng" trong trái tim mình. Mình quá bé nhỏ và bất tài . Mấy năm nay mình luôn mang mặc cảm như vậy.
Thôi. Mình tiếp tục làm cô giáo, tháng tháng kiếm lương ba cọc ba đồng, và chôn đi "bầu trời tư tưởng" này vậy.