Thứ Năm, 20 tháng 2, 2014

"Mười hai bến nước đời như cánh hoa lục bình"

Anh từng đòi nhành lục bình đầu tiên em làm cho bằng được để mang theo trong những ngày đi làm xa. Nhưng em nhất quyết để dành làm nhành lục bình khác đẹp hơn. Và rồi không còn cơ hội để cho bông lục bình nào được hoàn thành...

Em đã lầm người. Đã rước vào mình những lênh đênh. Lòng người sâu như biển. Đành tin vào nhân quả vậy. Tin để gắng nuốt cho t
rôi thôi. Chứ quả báo không hề là điều gì lấp lánh. Anh có hề nuối tiếc em, dầu là một chút? Khi mọi thứ đã ngã ngũ, trắng đen rõ ràng, em chỉ thấy xót xa mà thôi.


Em đã bước sang một quãng đời đầy nước mắt và hối hận. Đôi lúc thấy bế tắc và cạn cùng. Cuộc sống có đôi quãng như vậy. Chỉ muốn tan biến mà thôi.


Anh sống có vui không?