Em nhận ra lòng em không hề bình yên như em vẫn tưởng. Hoặc giả, em vốn biết mình không hề bình yên, nhưng em tự trọng quá.
Em nói dối đấy. Em vẫn còn điều muốn có cho bằng được, muốn đến phát khóc, muốn đến òa lên như con trẻ. Nhưng giống như cách hai đôi bàn tay cũ kĩ đặt cạnh nhau mà không thể đan vào như ngày xưa. Giống như cách hai cơ thể thân thuộc ngồi cạnh nhau mà lạnh lẽo như hai bức tượng, em không thể xoay sang ôm lấy như ngày xưa. Giống như lúc này đây em đang rối bời trong nước mắt, nhưng stt này em ẩn với anh, em không thể giãi bày với ai. Sự xa lạ cũ kĩ này vẫn khiến em bàng hoàng.
Em, em có thể QUÊN chứ?
Em có thể QUÊN chứ?
Em có thể QUÊN?
Vậy thì, chúng ta có nên đánh động những nỗi đau?