Thứ Năm, 28 tháng 6, 2012

Những ngày không ai



Dễ thường đã 3 tháng nay tôi không viết. Không viết bất cứ gì trong 3 tháng ròng đối với tôi là điều vô cùng ghê gớm. Bởi cái gì đã thành thiết yếu như cơm như gạo mà thiếu thì sẽ chết đấy.

CHẾT...


An hay cười bảo: "Đường điện tâm đồ của nhịp tim mà chạy thẳng là 'đi' đấy! Con người, cái gì, cũng như nhịp tim thôi!". Hồi lần đầu nghe An nói câu ấy, tôi thấm thía ghê lắm, và sững lại mất mấy giây mới cười nổi. Những lần sau thì thời gian sững được rút ngắn, còn cỡ nửa giây, hay một giây. Trong nửa hay một giây ấy, tôi chạy xoẹt ngang kí ức mình để nghĩ xem, đời mình hiện tại có điều gì đang ĐƠ lại hay không. 


Thường thì, câu trả lời của tôi là CÓ.


Nghĩa là, đời tôi lúc nào cũng có điều ĐANG CHẾT!





MỘT CHIỀU NGƯỢC GIÓ(Bùi Sim Sim)

Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh

Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời

Em ngược thời gian, em ngược không gian

Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh

Mang bao điều em muốn nói cùng anh

Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong anh không em?

Em trở về im lặng của đêm 

Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều nay - em biết, một mình em .... 


Tôi muốn bắt đầu entry của mình bằng một bài thơ tình. Đã rất, rất lâu rồi tôi không viết nổi cái gì có vẻ TÌNH. Hai Mươi của tôi chật hẹp và buồn bã lắm. Không đam mê, không nhiệt huyết, không bè bạn, không tình yêu. Đôi khi tôi tự hỏi mình đang học vì gì. Tôi sẽ được gì sau những đêm khóc trong mơ và ngày ăn không ngon, không gặp gỡ, không hò hẹn, không cả một cái liếc mắt hay xao lòng? Thì sao, nếu tôi không là ai cả? Cớ gì cứ phải áo đẹp ăn sang? Tôi hay nghĩ về giấc mơ hóa bướm của Lão Tử, và ước gì khi tỉnh dậy vào sáng sớm, mình đã sống hết một kiếp người.

Tôi cũng từng "Ngược đường, ngược nắng để yêu anh". Sao trong bao người ngày ấy và bây giờ tôi gặp, tôi chỉ yêu và nhớ mình anh và không ai khác. Anh khơi những ngày buồn dữ dội trong đời tôi. Để sau đó, niềm vui chưa bao giờ trở lại. Cười đó, rồ đó, tếu táo đó...cũng chỉ là sự chưng diện niềm vui mà thôi.


Một bản tình dịu dàng của Bùi Sim Sim. Tôi tự hỏi, bao giờ thì thơ mới trở lại với tôi. Tôi nhớ thơ như nỗi nhớ của đôi bàn tay: bàn tay này ve vuốt và săn sóc bàn tay kia. Thơ đến và đi trong đời tôi chóng vánh, nghẹn ngào. 


Tôi luôn thiếu bản lĩnh và năng lượng để chạy marathon cả chặng đường dài. Tôi luôn phải dừng lại ở từng chặng vì mệt mỏi và cô đơn. Thường thì ở mỗi chặng dừng ấy, tôi đánh mất rất nhiều. 


Tôi đang dừng lại. Mỗi tháng Sáu, tôi thường bãng lãng và chồn chân. Muốn buông tay và vứt bỏ một cái gì đó. Nhưng nhìn quanh quất, còn gì đâu để vứt? Tôi còn gì để có thể kiêu ngạo vứt đi?


Những ngày không ai...