Nếu ngày xưa tôi biết phải xa anh vào một ngày mùa hạ như thế, vào mùa dông, tôi sẽ bớt lạnh lùng với cuộc đời hơn.
Ngày tháng qua đi, hạnh phúc đến, niềm đau cũng đến. Cuộc sống cứ trôi, chỉ có kỉ ức nằm lại, không ai muốn nhìn về nó. Những ai hay nuối tiếc quá khứ, nguời ta hay gọi là những kẻ hoài niệm chậm chạp của cuộc đời.
Thật tội nghiệp cho kí ức!
Những đêm buồn vắng lặng này,, tôi hay tắt đèn từ rất sớm, nằm nghe đài hoặc nghe nhạc từ điện thoại. Tiếng nhạc như vẳng đến từ xa rất xa. Và tôi chỉ muốn nhớ về những gì đã qua.
Xin lỗi hôm nay, xin lỗi những ai yêu thương tôi và những ai tôi thương yêu ngày hôm nay. Vì những lời này dành cho quá khứ!
Qúa khứ hiện ra trong tôi không đong đầy hạnh phúc. Tôi là một người hay nhanh lãng quên hạnh phúc, nhưng ghi nhớ rất lâu mất mát và đắng cay. ví như vị ngọt của nụ hôn ngày ấy, tôi đã rất nhanh quên. Còn nỗi đau chia cắt, bao tháng ngày rồi, tôi vẫn chưa thể để nó ra đi.
Tôi vẫn còn yêu mùa đông sau khi không còn anh nữa. Tôi vẫn thích mua quần áo mùa đông hơn mùa hạ. Tôi vẫn thích mua sắm đồ đạc tối màu hơn sặc sỡ. Giọng nói và đôi mắt tôi vẫn buồn như bao ngày. Tất cả, đâu phải vì anh!
Anh cũng vậy. Suy cho cùng, cũng không thể gánh thấu nỗi buồn của tôi thôi.
Nếu biết phải xa nhau vào một ngày mùa hạ như thế, mùa đông, tôi sẽ đan cho anh khăn choàng và áo ấm. Anh không có một chiếc áo ấm nào cả. Đến bây giờ cũng vậy, vẫn phong phanh suốt hai mùa đông qua.
Tôi sẽ cười ấm áp hơn, bớt lạnh lùng hơn trong những câu nói phũ, bớt tỏ ra dại khờ hơn. bớt đợi anh chỉ bảo cả những ngọt ngào...
Dẫu sao, cũng đã không còn nhau nữa...