Thứ Hai, 19 tháng 12, 2011

Một đôi

Em bắt đầu nghĩ về những thứ sóng đôi vào những ngày hạnh phúc nhất. Em bắt đầu mua những vật dụng dễ thương – tất cả đều một đôi. Vào một ngày tháng 12 nào đó của hai năm về trước, em chọn đeo vào tay mình một đôi vòng tay bằng đá màu hồng, và tháo chiếc vòng đá màu xanh thẫm to bản đã đeo trước đó hai năm. Mỗi lần lắc lắc cổ tay, đôi vòng tay va vào nhau leng keng nghe thanh và đầy xúc cảm. Em từng bảo  em thích chụp những tấm ảnh hướng lên cao ngược sáng, bởi đó là nơi tiếng leng keng đôi vòng tay của em vọng lên. Nơi hạnh phúc xuyên qua những tán cây cao nhất…


Ngày hôm nay, sau rất nhiều ngày tự hứa vài giây nữa thôi, mình sẽ tháo đôi vòng tay không nguyên vẹn ấy ra, em thật sự đã tháo chúng, một mình, trong căn phòng đóng kín. Em đã đeo một đôi vòng tay tật nguyền suốt gần hai năm trời. Chỉ vài tháng sắm đôi vòng tay ấy, một trong hai chiếc đã rạn nứt, như dự báo điềm không lành. Nhưng rồi nó không hề vỡ, trong suốt gần hai năm còn lại nằm trên cổ tay em. Nó tật nguyền, và nằm mãi ở đó, dằn vặt em.

Để dằn vặt em.

Em bôi xà phòng vào cổ tay, và chỉ vài động tác nhẹ nhàng, đôi vòng tay trôi khỏi cổ tay em dứt khoát tựa tháo gút sợi dây giày. Mặc dù em nhớ rõ, lúc em đeo vào đâu hề dễ dàng thế.

Chúng trôi khỏi cổ tay em dứt khoát tựa tháo gút sợi dây giày… Nhưng sao em nuốt vào tim những đắng cay đã qua khó khăn nhường ấy. Tất cả không dễ trôi đi như đôi vòng tay chứng kiến gần hết những tháng ngày em hạnh phúc nhất và khổ đau nhất.

Em lau khô đôi vòng tay và cất chúng vào hộp kỉ niệm. Kết thúc nhé, một quãng đời, nhường chỗ cho quãng đời khác lên ngôi!

Lắc lắc cổ tay, không còn tiếng leng keng vang lên nữa. Nhưng điều ấy không có nghĩa không còn thứ hạnh phúc nào đang nhắc nhớ em. Có một âm thanh khác của hạnh phúc luôn vang lên bên cạnh em, kể cả lúc hạnh phúc rộn ràng leng keng những ngày ngắn ngủi, đó là âm thanh của cuộc sống!

Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2011

Con đường

“Những gì đã trải qua…hãy cứ để nó thành sức mạnh và động lực chứ đừng bao giờ để nó thành gánh nặng trong em”

Không ai có quyền chọn nơi mình được sinh ra, nhưng sẽ quyết định mình sống như thế nào. Cũng như, không ai chọn được người mình sẽ gặp và yêu trên cõi đời này, nhưng quyết định tình yêu của mình sẽ đi về đâu.

Và thế đấy, anh đi. Bỏ em chới với giữa muôn vàn đau đớn. Em hay lật lại những trang cũ, đọc không cốt để chôn vùi mình mãi trong nỗi đau, mà để khắc ghi vết đau này, làm bài học vắt vai để đôi bàn chân cứng cáp hơn trong mấy mươi năm cuộc đời còn lại. Nhưng những trang quan trọng nhất, những trang anh và em giao nhau, mà không phải những trang lìa xa, thì em chẳng bao giờ dám đọc lại. Đớn đau là thế!

Em sợ chính mình!

Em nhận ra là khuôn mặt sống của mình dở đến nỗi ai nhìn vào cũng thấy em đang đau! Khi Bôn nói: “BBB biết BBV đang như thế nào!”, em thấy hẫng, thứ cảm giác hẫng không phải lần đầu em có.

Những lời anh dặn ngày xưa, em đều không làm được. Em sống héo hắt, gầy gò, nỗi mệt mỏi cất sâu vào lòng, chỉ dám viết lên đây và nghĩ đến trong những giấc mơ, thì ai cũng nhìn thấy trong mỗi nụ cười của em. Những gì đã trải qua – cả khổ đau và hạnh phúc – em đều không biến được chúng thành động lực. Em sống nhạt, yếu ớt và lặng lẽ - thứ lặng lẽ không hề nội lực. Và ngay cả lúc này đây, khi ngồi đây viết những dòng này, em cũng không còn có thể cảm nhận được vai trò của chúng trong cuộc đời mình nữa. Chúng đâu phải những điều em thật sự muốn làm, chúng giúp gì được em? Hay chỉ vô nghĩa là những con chữ cứ lặp đi lặp lại với cùng một nội dung, từ ngày tháng này sang ngày tháng khác?

Chữ nghĩa cứ thế lìa xa ý niệm và niềm đam mê của em. Em chán viết, vì chẳng còn có thể tìm được một chân trời nào ở viết lách. Nhưng em cũng hèn nhát đến nỗi không chấp nhận được rằng chính mình không còn muốn viết và không còn có thể viết nữa. Bao lần em đã cúi đầu, đã dối long, hay chân thực 1 cách trốn tránh khi người khác hỏi rằng em còn viết không, viết nhiều không, hay đại loại thế. Có những thứ trăn trở mãi chẳng nặn ra được một con đường.


Nhưng trong thực tâm, em không cam tâm rằng mình sẽ không còn viết được nữa. Cuộc đời em, không còn viết nữa, thì em còn gì bây giờ? Em không biết rằng mình còn yêu thứ gì khác ngoài cái nghiệp viết và những con chữ nhiệm màu. Chưa có thứ tình yêu nào bền bỉ trong em nhường ấy. Giờ, bảo em không yêu nữa, em biết làm sao?

Có những thứ trăn trở mãi chẳng nặn ra nổi một con đường.

Thèm biết bao một chân trời ở trong lòng bàn tay. Không chênh vênh, xa vời và đầy đau khổ.